Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân
Chương 33: Đe dọa
Nghe đối phương không đầu không đuôi hỏi câu ấy, Lý An trong lòng cười khổ không ngừng, chỉ sợ hôm nay hắn khó mà toàn thân trở ra cái chuồng ngựa này rồi.
Nói đi nói lại cái chuồng ngựa này cũng coi như là chốn cũ của Lý An hắn, lần này trở về chốn cũ không ngờ lại xuất hiện họa từ trên trời rơi xuống như thế này.
“ Bẩm Lỗ công tử, Trương quản gia có dạy cho tiểu nhân Phục Hổ Quyền, chỉ là tiểu nhân tư chất ngu si, luyện tới luyện lui mấy năm vẫn chẳng có thành tựu gì cả.” Lý An dùng giọng điệu su nịnh đáp, biểu cảm trên mặt vừa chán nản bản thân ngu dốt lại vừa như đang hâm mộ đối phương trời sinh thiên tài.
Lỗ Túc không đáp, theo thói quen gác tay trái lên chuôi đao bạc đen bên hông, chầm chậm đi tới gần Lý An.
Lý An không giám lùi về phía sau, hai mắt dán chặt vào chuôi đao, nhiều lần tưởng chừng như đối phương sắp rút đao ra chém tới nơi.
Một giây dài tưởng chừng như một năm, Lỗ Túc chầm chậm đi tới trước mặt Lý An, vỗ vỗ vai hắn, tốt bụng an ủi: “ Không sao! Phục Hổ Quyền dễ thuộc khó tinh, tuy ngắn mà mãnh, một tên nô bộc như ngươi có thể luyện được võ công đã là họ Trương kia đại phát từ bi rồi. Không nên không biết đủ!”
Lý An không giám trốn không giám tránh, bả vai bị đối phương cứng rắn vỗ tới đau nhức, trong lòng lạnh toát một mạnh. Đối phương nhìn như ngoài mặt hòa nhã, lời nói nhẹ nhàng khuyên nhủ nhưng trong mắt của Lý An, hắn hai mắt hằn tia máu, gân cổ hằn lên, tim đập như trống, khóe miệng cực nhỏ run rẩy, rõ ràng là đang cực kỳ tức giận.
Lý An trong lòng sợ hãi thì sợ hãi, ngoài mặt lại không để lộ chút nào, cung kính đáp: “ Tiểu nhân hiểu rõ, có thể ăn no mặc ấm đều là Vương gia ban cho, tiểu nhân sao có thể không biết đủ chứ? Ngoài này nắng lắm, Lỗ thiếu gia cứ an tâm giao phó bảo mã cho tiểu nhân mà vào trong nhà, tiểu nhân vốn là một tên chăn ngựa thấp hèn, tuyệt đối sẽ không để bảo mã của ngài tổn thất một sợi lông.”
Lỗ Túc mỉm cười, hàm răng trắng lóa tới nhức mắt, hắn nói: “ Không vội, không vội, Sương Sương đang ăn bánh hoa đào nên không quan tâm tới ta, ta ra ngoài này dạo chơi một chút!”
“ Ngươi biết không? Trên giang hồ có một câu nói thế này, ngươi trong giang hồ gặp mặt nhau trước phải nói chuyện bằng nắm đấm, đã lâu rồi ta không động thủ với người khác, nay gặp ngươi cũng biết võ công hay ngươi giúp ta thả lỏng gân cốt một chút.” Lỗ Túc tay vẫn gác lên chuôi đao, chân thành vô hại nói.
Lý An trong lòng đánh bộp một tiếng, hung danh hiển hách của Hắc Tuấn Long hắn vẫn còn là nhớ kỹ đấy, lấy chút quyền pháp mèo cào của hắn giao thủ với Lỗ Túc này khác gì tìm đường c·hết.
Không được đánh! C·hết cũng không được đánh!
“ Lỗ thiếu gia nói đùa, tiểu nhân luyện quyền luyện quyền, luyện bao nhiêu năm rồi nhưng một người bình thường còn đánh không lại, làm sao giám làm mất hứng của thiếu gia được. Tiểu nhân chỉ là một tên nô bộc một hèn hai kém, thực sự chỉ biết chăn ngựa mà thôi.” Lý An lắc đầu như cái trống, sợ hãi tới mặt không còn một giọt máu.
Lỗ Túc thấy thế thì theo thói quen nhếch miệng mỉm cười, giọng như trêu đùa: “ Sủa ít thôi! Một con chó giữ nhà mà thôi, bổn thiếu gia nói một câu, ngươi liền sủa một tràng, thực sự cho ta là bồ tát đất không biết tức giận.”
Nói tới đây, khí tức trên người hắn đột nhiên thay đổi một cách đột ngột, giống như bỗng chốc biến trở thành một con rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi.
“ Nếu bây giờ ta trước đập c·hết con thiên lý mã này, sau đó lại một đao chém c·hết ngươi, ngươi nói Sương Sương có vì thể mà tức giận với ta hay không? Ta cũng là bởi vì ngựa yêu bị kẻ hầu đ·ánh đ·ập cho nên trong lúc tức giận không làm chủ được mình, LỠ TAY chém c·hết một tên nô bộc mà thôi. Đúng không?!!” Lỗ Túc chầm chậm bước lên một bước, bàn tay trái xòe ra hết cỡ rồi chầm chậm nắm lấy chuôi đao.
Lý An lúc này sợ thật rồi, vô thức lùi lại phía sau không ngừng, tay phải chầm chậm di động lại gần con dao găm dắt ở thắt lưng. Nếu đối phương thực sự không có lý do đột ngột ra tay g·iết người, Lý An dù không phải là đối thủ của hắn cũng tuyệt đối sẽ không để hắn bình an vô sự, dù c·hết cũng phải cắn xuống một miếng thịt từ trên người đối phương.
“ Ồ! Ồ! Ánh mắt rất tốt nha! Giống như con chó già bị bọn trẻ con cầm gậy dồn vào góc tường vậy. Nào, nào, lại đây, để ta xem một tên nô bộc như ngươi có thể luyện được võ công cái thế gì?” Lỗ Túc vui vẻ cười ầm lên, chầm chậm rút đao ra khỏi vỏ.
Thanh bảo đao chém sắt như chém bùn, lưỡi đao hơi cong, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo thấu xương làm hai con ngươi của Lý An co rút lại cực độ.
Hýyyyyyyyyy!
Đúng lúc này, tiếng ngựa hý vang vọng làm Lý An đang trong trạng thái căng thẳng giật nảy mình, Lỗ Túc cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn xem có chuyện gì.
Vương Như Sương cùng với một tên tỳ nữ chầm chậm chạy tới từ từ phía xa, vừa chạy đi nàng vừa cầm một cái bánh hoa đào ăn ngon lành.
Khi còn cách chuồng ngựa một đoạn khá xa, có lẽ bởi vì ngại chuồng ngựa h·ôi t·hối cùng bẩn thỉu, nàng không đi tiếp nữa mà đứng tại chỗ hắng giọng gọi: “ Túc ca ca, sao ca lại ra đây?! Có biết ta tìm ca nãy giờ hay không, nóng muốn c·hết!”
Khí chất trên người Lỗ Túc lập tức biến đổi một trăm tám mươi độ, thoáng cái biến trở thành một người thiêu niên hiền lành nhã nhặn, hắn mỉm cười: “ Ta tới xem con Thiên Lý Mã của ta như thế nào ấy mà! Muội ra đây làm cái gì?”
Vương Như Sương hét lớn: “ Muội đã bảo Lý An là vốn là ngươi chăn ngựa rồi mà, ngựa trong Vương Phủ đều do hắn chăm sóc hết, có thể xảy ra chuyện gì được mà ca phải chạy ra đây xem chứ?! Mau trở về thôi, hàn thạch trong bát sắp tan thành nước hết rồi.”
“ Ha ha ha! Muội nói có lý lắm, là ta lo lắng quá rồi. Ngoài này nóng lắm, còn hôi nữa, chúng ta mau trở về thôi.” Lỗ Túc mỉm cười, sải bước nhanh tới bên cạnh Vương Như Sương.
Lý An nhìn hai người sánh vai nhau từ từ đi xa, trái tim từ đầu tới cuối vẫn treo tận cổ họng mới chịu rơi xuống.
Chỉ là không ngờ Lỗ Túc đi được mấy bước lại quay đầu lại nói: “ Ngươi chăm sóc ngựa của ta cho tốt! Chưa xong đâu!”
“ Đi mau lên nào!” Vương Như Sương có chút nóng nảy kéo ống tay áo Lỗ Túc, khắp người đều là mồ hôi, nàng đã sớm đã nóng tới không chịu nổi rồi.
Đợi hai người hoàn toàn khuất bóng, Lý An mới giám thở phào một hơi.
“ Nếu như tiểu thư không tới thì tên khốn họ Lỗ này hẳn cũng sẽ không g·iết mình, cùng lắm là dạy cho mình một bài học mà thôi. Dù sao chuyện mình từng cứu mạng tiểu thư hắn hẳn cũng đã biết, nếu muốn lấy lòng mỹ nhân thì không thể vì một con ngựa mà g·iết mình được, dù sao Hắc Tuấn Long cũng không phải kẻ ngu!” Lý An cười khổ không thôi, vừa lấy nước cho ngựa uống vừa thấp giọng nói nhỏ.
Sau khi cho ngựa uống nước no nê, hắn lại đi lấy một thùng nước khác tới, cẩn tận vẩy nước lên mình con ngựa đen tuyền, nước mát làm con ngựa thoải mái tới thở phì phò, híp mắt hưởng thụ không thôi. Đợi Lý An tắm cho ngựa xong thì cũng đã quá trưa, hắn tới nhà ăn ăn uống qua loa xong rồi trở về nơi ở.
Lý An đẩy cửa lớn tiểu viện, thấy khoảng sân luyện võ không một bóng người, nhà chính cũng khóa trái cửa, Trương Cáp hẳn vẫn chưa trở về. Lý An đi tới bên cạnh giá binh khí đặt giữa sân, sờ thanh trường đao được đặt bên trái ngoài cùng giá binh khí.
“ Lỗ Túc nổi tiếng hung ác, hôm nay chỉ là dằn mặt mà thôi, nếu như lần sau gặp mặt ở nơi không người thì chỉ sợ hắn sẽ một đao chém bay đầu mình mất. Dù sao đối với loại người như Lỗ Túc, g·iết một tên nô bộc còn dễ hơn g·iết một con ngựa nữa.” Lý An càng nghĩ càng sợ hãi trong lòng, dưới chân vô thức đi vòng quanh như kiến bò chảo dầu.
Trong đầu càng nghĩ càng loạn, Lý An đi vòng quanh sân mãi cũng chán, bắt đầu chầm chậm luyện bộ Phục Hổ Quyền sớm đã luyện tới thuộc làu làu.
Phục Hổ Quyền gồm có sáu thức, nửa thủ nửa công, quyền pháp đơn giản ngắn gọn, lấy cương mãnh làm đầu, giữa sân, Lý An hai chân vững như bàn thạch, bước chân nặng nề như núi lở, hai tay luân phiên đánh ra từng quyền, quyền quyền mạnh mẽ dứt khoát, tiếng gió ầm ầm nổ tung không ngừng vang lên.
“ Mãnh Hổ Xuất Sơn!!”
Tới chỗ gần gốc cổ thụ, Lý An đột nhiên thấp giọng hét nhỏ một tiếng, âm thanh trầm thấp hữu lực, hai chân nhanh như chớp bước ra ba bước, tay trái thu về sau, tay phải đột ngột đánh thẳng về phía trước. Một quyền này cương mãnh cực kỳ, nắm đấm cắt nhanh không khí phát ra tiếng phanh phanh điếc cả tai, toàn thân xương cốt cũng răng rắc loạn hưởng.
BỤPPPPP!
Nắm đám đánh mạnh vào thân cây cổ thụ trong sân phát ra một tiếng vang lớn, thân cây to lớn sừng sững như trụ chống trời không hề nhúc nhích, tán cây trên cao ngược lại rung động nhè nhẹ, mấy chiếc lá xanh chao đảo rơi xuống đất.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Dị Giới Thương Nhân,
truyện Dị Giới Thương Nhân,
đọc truyện Dị Giới Thương Nhân,
Dị Giới Thương Nhân full,
Dị Giới Thương Nhân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!