Dị Giới Thương Nhân

Chương 30: Năm năm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân

Chương 30: Năm năm

Người ta vẫn thường nói, một ngày thì dài còn một năm thì ngắn, Lý An làm nô bộ tại Vương Gia, thời gian tĩnh lặng trôi qua không ai để ý, chớp mắt cái đã qua năm năm.

Trong năm năm này, Lý An làm hộ vệ th·iếp thân của Vương Như Sương, cô bé đi đâu thì hắn theo đấy, ngoài hắn ra bên cạnh cô tiểu thư lá ngọc cành vàng này còn có gần mười tên nô bộc theo hầu. Bình thường, công việc tay chân nặng nhọc sẽ không tới lượt Lý An phải làm, dù sao hắn cũng là hộ vệ do đích thân Vương Tài phái tới bảo vệ con gái mình, cũng nhờ vậy mà Lý An có không ít thời gian rảnh.

Rảnh rỗi, Lý An chỉ làm đúng hai việc, thứ nhất chính là luyện tập bộ Phục Hổ Quyền do Trương Cáp truyền dạy cho. Bộ quyền pháp này tuy nói là thứ phàm tục trong giang hồ, không đáng giá giống như củ cải trắng ngoài ruộng, nhưng Lý An tin chắc rằng chỉ cần hắn luyện quyền tới mức xuất thần nhập hoá, chưa nói tới uy lực của sáu chiêu Phục Hổ Quyền sẽ có bao nhiêu lợi hại, nhưng ít nhất sẽ có chút sức lực tự vệ ở thế giới hoàn toàn xa lạ này.

Việc thứ hai, chính là luyện tập bắn cung. Không thể không nói, thiên phú bắn cung của Lý An hắn thực sự không tồi, không, phải nói là vô cùng xuất trúng mới đúng.

Lúc mới chuyển vào ở tiểu viện của Trương Cáp, lúc rảnh rỗi Lý An thường lôi cây cung cũ trong nhà kho ra chơi đùa, Trương Cáp thỉnh thoảng sẽ chắp tay đứng xem hắn một lúc, ngoài ra không nói một lời nào.

Cứ như vậy hơn 1 năm, lúc đó đương độ mùa xuân, Vương Tài dẫn theo Vương Như Sương cùng mấy tên nô bộc thân tín vào rừng đi săn. Vương Tài thân hình béo núc, hai mắt híp lại thành khe chỉ, nhìn qua chẳng khác nào một quả bóng thịt ấy vậy mà cưỡi ngựa bắn cung tài ghê gớm, trên lưng ngựa xóc nảy như điên, lão giương cung bắn con mồi, cơ hồ đều là bách phát bách trúng.

Lý An nhìn tới trợn mắt há mồm, thảo nào các cụ dạy là không được nhìn mặt mà bắt hình dong, đúng là chí phải.



Đoàn đi săn tới một vùng thảo nguyên rộng lớn bao la, bầu trời xanh ngắt vạn dặm không mây, đồng cỏ xanh mướt xa tít tắp, trên cao có một bầy chim ưng đang chao lượn, tiếng ưng hót giống như sắp đánh thủng cả màng nhĩ. Bởi vì quá cao cho nên mỗi con chim ưng gần như chỉ còn là một chấm đen bé xíu, chầm chậm di chuyển trên nền trời xanh nhức cả mắt.

Vương Tài gì ngựa, kéo cung bắn ưng, mũi tên lao vun v·út, chuẩn xác bắn trúng một con ưng lớn. Đáng tiếc chính là mũi tên chỉ bắn trúng chân, không thể trực tiếp đánh rơi con chim xuống, máu tươi đỏ tươi ngược lại tý tách rơi như mưa phùn.

Vương Tài thấy vậy vui vẻ cười to, nói là trời ban huyết vũ, đồng thời cũng nói với đám người hầu đi theo rằng chỉ cần có người có thể bắn rơi chim ưng xuống, con chim kia nặng bao nhiêu cân thì sẽ thưởng bấy nhiêu lượng bạc trắng.

Một con chim ưng ít cũng 4,5 cân, như vậy sẽ đổi được 4,5 lượng bạc trắng, số tiền này đủ để cho đám dân chúng nghèo khổ ăn no mặc ấm cả năm trời à!!!

Có trọng thưởng ắt có dũng phu, đám người hầu có thể theo Vương Tài đi săn đều là tâm phúc của lão, không có một chút bản lĩnh là không được. Đám người thi nhau kéo cung, tên lao vun v·út trong gió nhưng đáng tiếc từ đầu tới cuối một cọng lông chim ưng cũng không bắn trúng chứ chớ nói tới bắn rơi.

Ngay cả Trương Cáp thường ngày không đụng gì tới cung nỏ cũng không nhịn được bắn thử, đáng tiếc lúc mũi tên của lão sắp găm vào bụng con chim nọ thì gió to nổi lên, mũi tên loạng choảng bắn vào khoảng không.

Đang khi mọi người đều thoái chí nản lòng toan bỏ buộc, Trương Cáp đột nhiên ném cung tên và mũi tên cho Lý An, bảo hắn bắn thử.



Lý An đi theo đám người cốt chỉ là để chăm sóc cho tốt Vương Như Sương, từ đầu tới cuối không dám lên tiếng một lời, đột nhiên được Trương Cáp chỉ đích danh làm cho mọi người đều tò mò nhìn sang.

Lý An dạ một tiếng, mắc tên kéo cung, nín thở ngưng thần, kéo dây cung về sau hết cỡ rồi lập tức buông ra, không hề ngắm bắn.

Bụp một tiếng, một con chim ưng lớn cứ thế bị mũi tên bắn xuyên bụng, giống như tảng đá từ trên trời rơi thẳng xuống bãi cỏ. Con chó săn thấy vậy hưng phấn sủa lên từng tràng, chớp mắt lao vào bụi cỏ, chẳng bao lâu đã tha con chim ưng nọ trở về trước ngựa của Vương Tài, trên bụng con chim vẫn cắm chặt mũi tên do Lý An bắn, máu tươi loang ra khắp nơi.

Vương Tài khinh ngạc vô cùng, đôi mắt ti hí nhìn Lý An chòng chọc, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt tên tiểu tử này, mới một năm không gặp mà hắn đã thay đổi nhiều như vậy!

Thời gian một năm qua, Lý An ăn no ngủ yên, công việc không phải làm nhiều, thời gian rảnh rỗi đều chăm chỉ luyện tập Phục Hổ Quyền cùng với các bài tập thể lực như: hít đất, gập bụng, lên xà,.... Cơ thể đã trở nên săn chắc hơn nhiều, ít nhiều cũng có chút cơ bắp, đã không còn là đứa trẻ đói ăn gầy nhom lúc vừa tới Vương phủ nữa rồi.

Vương Tài giơ ngón tay cái liên tục khen tốt ba chữ, tại chỗ ban thưởng cho Lý An 5 lượng bạc trắng, một cây cung tốt cùng với 10 mũi tên sắt, còn luôn miệng khen hắn là Thần Tiễn.

Từ đấy trở đi thân phận của Lý An trong hàng ngũ nô bộc bỗng chốc lên cao, sánh ngang với những thân tín của Vương Tài thường theo lão vào huyện thành. Những nô bộc bình thường thấy Lý An đều đừng lại cung kính chào hỏi, miệng hô Thần Tiễn không ngừng.



........

Một ngày này, mặt trời chói chang như hòn lửa, cả thiên địa hừng hực b·ốc c·háy, đâu đâu cũng chỉ thấy đỏ rực.

Mùa hè năm nay tới sớm hơn thường lệ, nắm nóng như thiêu cộng thêm nhiều tháng không có mưa hạ xuống làm cho đất đai vườn tược nứt nẻ hết, mùa màng không thu lấy được một hạt gạo, ngay cả Bạch Vân Giang nước chảy cuồn cuộn cũng sắp cạn khô, nước sông đục ngầu.

Thôn làng các nơi đã bắt đầu xuất hiện n·gười c·hết đói, đâu đâu cũng khổ không thể tả.

Phía bắc Vương Phủ, bên trong vườn hoa. Trời nắng quá làm cho hoa cỏ héo hết cả, chỉ có mấy cây cổ thụ cao chọc trời là vẫn ương ngạnh chống đỡ, tán cây rậm rạp che đi ánh mặt trời nóng rực, hòn giả sơn bạc phếch, dòng suối nhỏ bên cạnh cũng đã cạn khô từ lâu lắm rồi.

Dưới bóng cây, một thiếu nữ mặc một bộ váy màu xanh lục ngồi bên cạnh gốc cát tường nở rộ, cánh tay đang vẩy nước lên bông cát tường đỏ rực, cổ tay trắng loá tới chói mắt.

Trong vườn hoa rộng lớn này, cũng chỉ có bông cát tường này có thể bất chấp nắng nóng như thiêu mà nở hoa rực rỡ, dưới áng mặt trời như lửa vẫn có thể hiên ngang nở rộ, giống như đang đang thách thức mặt trời kia chưa đủ nóng bỏng.

Thiếu nữ vẩy hết nước lên bông hoa, quay sang bảo người thiếu niên đang cung kính đứng bên cạnh, vừa nói cô vừa dùng mu bàn tay lau mồ hôi trước trán, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ửng đỏ là người thiếu niên hơi thất thần.

“ Tiểu An, mau đi lấy thêm nước!”

Lý An nhận lấy thùng gỗ, gật đầu một cái rồi vội vàng chạy đi lấy nước. Năm năm đã trôi qua, hắn bây giờ đã mười lăm tuổi, ở thế giới này đã không tính là trẻ con nữa, đã có thể lấy vợ sinh con được rồi. Nhiều năm luyện tập cộng thêm ăn uống đầy đủ làm cho thân hình của hắn cao vọt lên, cơ bắp lực lưỡng, khổ luyện Phục Hổ Quyền nhiều năm làm cho dáng đi của hắn mạnh mẽ, nhanh nhẹn như khỉ, một đầu tóc dài buộc gọn phía sau, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt lúc nào cũng nhìn thẳng về phía trước, hai con ngươi rực sáng tràn trề sức sống.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Giới Thương Nhân, truyện Dị Giới Thương Nhân, đọc truyện Dị Giới Thương Nhân, Dị Giới Thương Nhân full, Dị Giới Thương Nhân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top