Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân
Chương 29: Kẹo đường
Trương Cáp và Lý An đi tới nhưng Vương Như Sương bởi vì hăng say chơi trò cưỡi ngựa nên không để ý, Trương Cáp hắng giọng ho một tiếng.
Vương Như Sương quay sang thấy hai người vội vàng tung người nhảy xuống “ ngựa” vui vẻ phi như bay tới: “ Trương thúc thúc! Người có đem theo kẹo tới cho Sương nhi không?!!”
Lý An thấy cô bé tuổi còn nhỏ mà ngũ quan như ngọc, hai mắt rực rỡ như sao, tóc đen như thác, môi hồng như son, cốt cách kiêu kỳ, không cần đoán cũng biết chỉ khoảng vài ba năm nữa cô bé trước mắt sẽ trở thành đại mĩ nhân nổi tiếng khắp vùng.
Tất nhiên lúc này cô bé vẫn chỉ là một đứa nhóc đáng yêu mà thôi, hai hàng nước mũi lò thò sụt sịt làm người ta dở khóc dở cười.
Trương Cáp hiếm có hiền lành mỉm cười, nếp nhăn trên mặt giống như cũng giãn ra chút ít, hắn ngồi xuống bế cô bé lên, hiền lành cười nói: “ Lần sau vào huyện thành Thúc sẽ mua kẹo đường cho con, hôm nay tới đây là có chuyện khác. Con có nhận ra người này không?”
Vương Như Sương lúc này mới chú ý tới Lý An từ đầu tới cuối vẫn thu mình đứng sau lưng Trương Cáp, cô bé chớp chớp đôi mắt to mấy cái rồi đột nhiên xông lại nắm lấy cách tay Lý An, vui vẻ đung đưa: “ Là đại ca hôm qua cứu ta! Đa tạ đại ca! Lúc đó ta đau muốn c·hết, thở cũng không nổi, may có đại ca cứu.”
Lý An bị cô bé lắc tới có chút chóng mặt, vội vàng khiêm tốn cười nói: “ Tiểu thư quá lời, nô bộ hộ chủ là điều tất nhiên, tiểu nhân không dám tranh công.”
“ Đúng vậy! Con không cần mang ơn một con chó vì nó đã cứu mình, chúng ta nuôi chúng ăn nuôi chúng mặc chính là bởi vì những lúc như vậy! Nhớ chưa!” Trương Cáp mỉm cười hiền lành, ôn tồn giảng dạy cho Vương Như Sương, điệu bộ giống như thầy giáo đang dạy học cho học sinh trong buổi học.
Vương Như Sương hơi hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, buông cánh tay Lý An ra rồi lùi về phía sau. Một tên người hầu khác đứng bên cạnh thấy vậy nhanh chóng dâng lên một chiếc khăn trắng cho cô bé lau tay.
Vương Như Sương vừa dùng khăn trắng lau tay, vừa hồn nhiên mỉm cười: “ Con nhớ rồi, thúc hôm nay tới đây làm gì? Bình thường con cho người gọi thúc sang chơi, thúc toàn bảo bận việc rồi trốn đi đâu mất tăm.”
Trương Cáp chỉ chỉ vào Lý An: “ Tiểu tử này biết chút y thuật, lão gia bởi vì lo lắng tiểu thư bên cạnh không có người chăm sóc cho nên đặc biệt phái hắn tới làm người hầu cho tiểu thư.”
“ Thật vậy a! Vậy thì tốt quá! Để ta đi lấy kẹo đường cho hắn.” Vương Như Sương mỉm cười thật tươi, để lại một câu liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng.
Trương Cáp cưng chiều lắc đầu, hai tay chắp sau lưng, bước chân đuổi theo. Mấy tên nô bộc thân cận cũng vội vàng đi theo, chớp mắt khoảng sân rộng chỉ còn Lý An ngẩn người đứng đó.
Hắn nhìn bóng lưng của Vương Như Sương và Trương Cáp, một lớn một nhỏ bước đi bên nhau, bỗng nhiên hắn thấy sợ hãi con người mà sau này cô bé đáng yêu này sẽ trở thành.
Đó chắc hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp muôn phần, gia thế hiển hách, quyền hành ngập trời, nhưng đồng thời cũng là một người không có nhân tính, coi đám hạ nhân như xúc vật trong chuồng, ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, mạng người trong mắt cô cũng chỉ ngang với mạng chó săn.
“ Quả thật là hiền dữ đâu phải là tính sẵn, phần nhiều do giáo dục mà nên!” Lý An ngẩn ngươi, đột nhiên hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Vương Như Sương, cô bé cùng với Vương Tài đang ném bánh bột gạo cho đám thôn dân nghèo khổ nhân dịp sinh nhật 11 tuổi.
Thử hỏi dưới sự giáo dục như vậy, có đứa trẻ nào có thể lớn lên thành người tốt hay không? Lý An không biết, nhưng hắn dám chắc chắn mình không làm được.
“ Ngươi còn ngây người ra đó làm gì?” Trương Cáp đi tới cửa, quay đầu lại hắng giọng mắng.
“ Dạ vâng! Tiểu nhân đi ngay.” Lý An đang suy nghĩ xuất thần nghe thấy tiếng thét thì giật nảy mình, vội vàng sải chân đuổi theo.
Đám người trước sau nối đuôi nhau đi vào trong một căn phòng lớn, trong phòng đồ đạc lỉnh kỉnh, trang trí hoa lệ tinh xảo, bên cửa sổ đặt một bình hoa lớn, trong bình cắm 2 bông hoa ly đỏ thắm, mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.
Vương Như Sương quen thuộc vô cùng chạy tới bên cạnh một cái tủ cao, một tên nô bộc tuổi còn trẻ thấy vậy vội vàng chạy tới bên cạnh, quỳ rạp xuống.
Vương Như Sương dẫm lên lưng người nô bộc nọ, kiễng chân hết cỡ, bàn tay nhỏ bé từ trong tủ lấy ra một chiếc gộp gỗ nhỏ.
Cô bé mỉm cười thật tươi, hai mắt cong lại như trăng rằm, mở hộp gỗ lấy ra một viên kẹo đường mà mình trân quý như tính mạng, nhảy khỏi lưng người nô bộc rồi chạy thẳng tới trước mắt Lý An.
Lý An mỉm cười nhìn cô bé, cô bé cũng mỉm cười nhìn hắn, bàn tay phải đưa ra trước người, trong tay là một viên kẹo đường trắng tinh.
Kẹo đường chủ yếu đường làm từ đường hoặc là mật ong, ngoài ra còn có đậu phộng, hạnh nhân,.... kẹo dạng viên, có hình vuông, lớn khoảng bằng hai ngón tay. Có thể tưởng tượng được nó quý giá tới mức nào! Nhất là đối với một cô bé 11 tuổi thích đồ ngọt giống như Vương Như Sương.
Lý An do dự không biết có nên nhận món đồ "quý giá" như vậy không, quay sang nhìn Trương Cáp, thấy đối phương nhẹ gật đầu mới giám đưa tay nhận lấy viên kẹo.
“ Mau ăn đi! Ngon lắm, cẩn thận cắn trúng lưỡi đấy.” Vương Như Sương thấy Lý An thẫn người không động đậy thì thúc dục, lời nói là như vậy nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng không nỡ.
Nói thực thì đối với Lý An viên kẹo bé xíu này còn chẳng bằng một cái bánh bột ngô, ăn vào chỉ tổ dính răng. Tuy nhiên nhìn điều bộ của cô bé, Lý An đành phải run run tay ném viên kẹo vào miệng, sau đó vô cùng, vô cùng súc động khen ngợi, da mặt chen chúc lại hết vào một chỗ.
“ Ngon quá! Lần đầu tiên trong đời tiểu nhân được nếm thử thứ ngon như thế này!”
Lý An trong lòng hừ lạnh một tiếng, ai mà ngờ một viên kẹo đường lại làm hắn cảm thấy cảm động như vậy.
Vương Như Sương thấy Lý An nuốt viên kẹo xuống bụng, cũng nhướng mày nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt hối hận vô cùng. Nhưng khi thấy Lý An mỉm cười khen ngợi, cô bé cũng vô cùng vui vẻ mỉm cười theo, sảng khoái vỗ ngực nói: “ Khi nào Trương thúc mua cho ta kẹo đường, ta sẽ chia cho ngươi một viên. Vương Như Sương ta nói được làm được, tuyệt đối không tới lúc đó bởi vì kẹo đường quá ngon mà nuốt lời đâu.”
Lý An dở khóc dở cười, nghiêm mặt gật đầu: “ Tiểu như nhất định phải giữ lời đấy!”
Vương Như Sương thầm nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ, ầm ờ: “ Um... um.. thôi thì nửa viên thôi vậy! Mỗi lần Trương thúc mua cho ta có mấy viên kẹo thôi.”
Trương Cáp tràn đầy yêu thường nhìn cô bé, nghe vậy không nhịn được mỉm cười mà mắng: “ Vừa vỗ ngực hứa hẹn, quay đầu liền muốn lật lọng, đúng là không nói chữ tín gì hết! Được rồi, đợi lần sau vào huyện thành ta mua nhiều cho con một hộp kẹo là được chứ gì.”
“ Thật vậy sao?!!! Cảm ơn Trương thúc, thúc đúng là tốt nhất trên đời.” Vương Như Sương vui mừng hét lớn, nhảy chồm lên ôm lấy Trương Cáp.
Người sau sợ cô bé bị ngã, vội vàng ngồi xuống bế cô bé lên, khuôn mặt lạnh lẽo như tảng băng nghìn năm hiếm có mỉm cười vui vẻ.
Lý An đứng bên cạnh, thấy cảnh này thì đột nhiên nhớ tới tỷ tỷ Lý Tiểu Hoa ở nhà, không biết dạo này cô bé có được ăn no hay không?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Dị Giới Thương Nhân,
truyện Dị Giới Thương Nhân,
đọc truyện Dị Giới Thương Nhân,
Dị Giới Thương Nhân full,
Dị Giới Thương Nhân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!