Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân
Chương 28: Vương Như Sương
Sáng hôm sau, Lý An vẫn theo thói quen thức dậy từ lúc sáng tinh mơ, trông qua cửa sổ thấy ngoài trời vẫn còn tối mịt, hắn vươn người một cái rồi đẩy cửa đi ra sân.
Thời tiết buổi sáng rất dễ chịu, bình minh hay còn một lát nữa mới ló dạng nhưng bầu trời đã bắt đầu ửng hồng như má người say, gió sớm mai mang theo hơi lạnh hiu hiu thổi nhẹ, gốc cây già trong sân rào rạt rụng vài chiếc lá. Bên kia bước tường đá vững chãi, tiếng dế kêu kinh ỏi, xa xa vọng lại vài ba tiếng chó sủa.
Lý An đi ra giữa sân, bắt đầu chầm chậm tập bài thể dục quốc dân học được hồi còn ở cô nhi viện, không khí buổi sáng lúc nào cũng làm cho hắn thật dễ chịu, thói quen này của hắn đã có từ lúc vừa bước chân vào cô nhi viện. Tập được độ 5 phút, đang tới động tác ưỡn lưng, đầu ngửa lên trời thì đột nhiên tròng mắt hắn co rút lại, toàn thân cứng đờ như bị điểm huyệt trong phim chưởng hồng kông.
Theo ánh mắt Lý An mà nhìn, trên đỉnh ngọn cổ thụ trong sân tiểu viện bất thình thình đang đứng một người. Bóng người ấy hai tay giơ lên cao tạo thành tư thế kỳ quái, vừa giống như người đang chống đỡ vặt nặng lại giống lão hầu vươn vai, lưng thẳng như thương, hai chân hơi chùng, hai mũi chân chống lên cành cây nhỏ. Cảnh cây nọ cong xuống như trăng rằm, mỗi lần gió thổi đung đưa đều phát ra tiếng răng rắc chói cả tai.
Người nọ không phải là Trương Cáp, chủ nhân của khu tiểu viện này thì còn có thể là ai?
Lý An trong lòng trầm xuống, không thể tin được lấy giác quan của hắn mà lại không phát hiện được một người đứng trên đầu mình từ đầu tới giờ.
Tất nhiên là Lý An nghe được tiếng hít thở của Trương Cáp, nhưng tiếng hít thở vừa cạn vừa chậm, nghe như muỗi kêu làm hắn cứ tưởng Trương Cáp đang ngủ ở trong phòng.
“ Nhìn cái gì mà nhìn! Tiếp tục tập bài quyền kỳ quái của ngươi đi.” Trương Cáp không quay đầu nói, giọng nói cứng cỏi lạnh lùng.
Lý An cũng thu liễm lại tinh thần: “ Đại nhân chê cười rồi, quyền kỹ gì chứ, chẳng qua là tiểu nhân múa may tay chân cho thư giãn gân cốt mà thôi."
Trương Cáp không đáp, tiếp tục chuyên tâm hít thở, cả người giống như hoà làm một với cảnh vật xung quanh, gió thổi thì hắn nghiêng, gió qua thì hắn thẳng, giống như cành liễu treo trong gió, vô cùng thần kỳ.
Lý An chăm chú nhìn một chút, trong lòng không ngừng lấy làm kỳ lạ, nhưng thấy đối phương không để ý đến mình nữa thì đành mặc kệ, tiếp tục tập thể dục.
Tập xong hai lần bài thể dục sáng, hắn chuyển sang hít đất, đang hít tới cái thứ 5 thì nghe thấy tiếng động ở phía trên, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trương Cáp như một con chim lớn tung người nhảy thẳng xuống từ trên ngọn cây.
Ngọn cây ít cũng cao hơn 5m, Trương Cáp một người trưởng thành cao hơn 1m7, cứ thế ầm ầm nhảy xuống làm Lý An sợ vỡ mật, vội vàng tránh ra xa. Trong nhận thức của hắn, tiếp theo chắc chắn sẽ là một cảnh tượng xương gãy thịt tan, máu tươi đầm đìa. Nhưng không!
Không có tiếng động kinh thiên động địa, không có bụi đất mịt mù cũng không có xương gãy thịt vỡ, Trương Cáp trong giây phút mũi chân sắp chạm vào mặt đất thì hơi chùng hai đầu gối xuống một chút, thân hình to lớn cứ thế nhẹ nhàng đáp xuống đất, mặt không đỏ chân không run, giống như hắn không phải vừa từ ngọn cây cao nhảy xuống mà từ bậc thang bước chân xuống vậy.
“ Cái này!!!!!! Cũng không khỏi quá mức phản vật lý đi!?” Lý An trọn mắt há mồm, là một người con ưu tú của nền giáo dục hiện đại, lớn lên với những kiểm tra vật lý khó một cách thừa thãi, hắn không thể nào lý giải được việc vừa xảy ra trước mắt. Giống như một người tiền sử không thể lý giải được việc tại sao đèn treo ngược vẫn sáng, chim sắt lớn như núi vẫn bay ầm ầm vậy.
“ Nhìn cái gì? Chưa thấy qua khinh công bao giờ sao?” Trương Cáp bị nhìn chằm chằm đâm ra khó chịu, không hảo ý nói.
Lý An lắc đầu nguầy nguậy, miệng vẫn há hốc.
Trương Cáp giống như bị điệu bộ ngu ngốc của hắn làm cho buồn cười, khoé miệng hơi nhếch lên, than thở rằng: “ Cũng không thể để một tên quê mùa như ngươi ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư được, thôi được rồi, ta sẽ truyền dạy cho ngươi một bải quyền pháp đơn giản, ngươi nhớ kỹ rồi tập cho tốt.”
Lý An chưa kịp đáp đã thấy Trương Cáp ở phía đối diện bắt đầu hành động, chỉ thấy hắn xoay người, hai chân trùng xuống, bàn tay nắm chặt lại thành đấm, bắt đầu biểu diễn một bộ quyền pháp nào đó.
Động tác của hắn không nhanh nhưng lực lượng cực mạnh, mỗi lần ra quyền đều kèm theo tiếng gió phanh phanh, uy lực chỉ sợ đủ để đ·ánh c·hết hổ báo. Bài quyền trông không có gì đặc biệt, cũng không có động tác nào quá mức kinh hãi thế tục, quyền quyền từ đầu tới cuối nước chảy thành sông, liền thành một mạch.
Trương Cáp một mực đánh bài quyền ấy 3 lần, xong hắn đứng lại, hai tay chắp sau lưng, mặt không đỏ thở không gấp, đầu tóc quần áo gọn gàng.
Lý An căng mắt nhìn từ đầu tới cuối, trong lòng vô cùng bội phục, chỉ bằng vào bản lĩnh này cũng đủ cho Trương Cáp tung hoành khắp Thạch Thôn không địch thủ rồi.
Trương Cáp thu công, quay sang hỏi: “ Nhớ kỹ chưa?”
Lý An thành thật lắc đầu.
Trương Cáp không tỏ thái độ gì, bắt đầu biểu diễn lại một lần nữa bộ quyền pháp, tuy nhiên tốc độ lần này chậm hơn trước rất nhiều. Mỗi lần luyện xong, hắn đều sẽ quay sang hỏi Lý An đã nhớ kỹ chưa, nếu câu trả lời là chưa thì sẽ tiếp tục múa quyền, biểu cảm từ đầu tới cuối chỉ đạm mạc, tuyệt không nhìn ra vui buồn nóng vội gì.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng bao lâu chân trời đã sáng rõ, bình minh ló dạng hơn nửa, vạn vạn tia sáng sáng rực cắt ngang lớp lớp sương mù, rực rỡ chiếu rọi đại địa.
Trương Cáp lại múa xong một lần quyền pháp, đây đã là lần thứ 10 rồi, dù là lão cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, hơi thở nặng nhọc.
“ Nhớ rõ chưa?”
Lý An đứng ngẩn người châu đầu gãi tai một lát, cuối cùng vẻ mặt miễn cưỡng trả lời: “ Đã thuộc rồi!”
“ Thật!” Trương Cáp hơi cao giọng, nhướng mày hỏi.
“ Thật! Nếu có chỗ nào không nhớ thì tiểu nhân sẽ hỏi lại.” Lý An thành thật trả lời.
Trương Cáp gật đầu một cái, nói: “ Bộ quyền pháp này gọi là Phục Hổ Quyền, là một bộ quyền pháp phổ thông nhất trên giang hồ, đi trên đường gặp 10 người thì có hơn 9 người biết bộ quyền này. Tuy vậy đừng khinh thường nó, giang hồ võ công bí tịch như rừng, có thể tồn tại qua không biết bao nhiêu năm tháng, lại còn được lưu truyền rộng rãi như vậy tất có nguyên do của nó.”
Hắn nghỉ một lát rồi tiếp tục: “ Phục Hổ Quyền gồm 3 chiêu t·ấn c·ông và 3 chiêu phòng thủ, uy lực mạnh yếu thế nào còn phụ thuộc vào người thi triển. Luyện nó có thể cường gân tráng cốt, tăng cường độ dẻo dai của cơ thể, chuẩn bị cho quá trình tập võ sau này. Ngươi chỉ cần luyện cho thuần thục bộ quyền này, đủ để ở trong huyện thành lăn lộn chén cơm.”
“ Đa tạ Trương quản gia truyền thụ võ nghệ, ơn này không sao kể hết!” Lý An quỳ xuống, thật lòng cảm tạ.
Trương Cáp quay người đi nơi khác, không nhận đại lễ của Lý An, nhàn nhạt nói: “ Chỉ là một bộ Phục Hổ Quyền mà thôi, không tính là truyền nghệ, quyền pháp cao thâm thực sự phải là Vương Gia Quyền của lão gia kìa, thôi nói cái này với ngươi cũng vô dụng. Tóm lại ngươi hãy chuyên tâm luyện quyền cho tốt, ít nhất sẽ không tới nỗi lúc tiểu thư gặp nguy hiểm ngươi lại chỉ có thể trốn một bên to mắt mà nhìn. Bây giờ thì ngươi đi ăn cơm đi, lát nữa ta đẫn ngươi đi gặp tiểu thư.”
Bây giờ Lý An không còn làm ở chuồng ngựa, tạm thời chưa có việc gì để làm, ăn uống xong xuôi, hắn trở về phòng ngồi chờ Trương Cáp cho gọi. Vốn tưởng rất nhanh thôi sẽ được gọi đi gặp tiểu thư, không ngờ một mực ngán ngẩm chờ tới trưa, Trương Cáp mới nhàn nhạt gọi hắn ra, giọng như ngái ngủ.
“ Đi theo ta!” Trương Cáp vẫy vẫy Lý An, quay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Hắn đã thay một bộ áo bào gấm may chỉ vàng, đầu đội mũ vải, y phục đơn giản gọn gàng, hoạt động nhanh nhẹn. Lý An sải bước đuổi theo, có chút đuối sức.
Hai người một trước một sau men theo hành lang đi tới một căn biệt viện nằm cách biệt, so với những kiến trúc thấp bé xung quan thì nơi đây giống như hạc giữa bây gà, có thể thấy được địa vị nơi đây trong Vương phủ không tầm thường. Đây chính là nơi ở của Vạn Như Sương, hôm qua Lý An đã từng vào một lần.
Trương Cáp không cần báo trước, trực tiếp đẩy cửa chính đi vào, Lý An vội vàng đi theo.
Hôm qua tình huống cấp bách không kịp nhìn kỹ, hôm nay lần nữa tới nơi này mới có cơ hội ngắm nhìn, chỉ thấy nơi này cây cối xanh um, trăm hoa đua nở, ong bướm bay lượn như rừng, là một nơi xinh đẹp vô cùng, có thể thấy được Vương Tài đã vì con gái yêu của mình mà bỏ ra không ít công sức cùng tiền bạc.
Hai người đi một đoạn không thấy kẻ nào, Lý An thành thật đi theo Trương Cáp, hai mắt không ngừng láo liên như ă·n t·rộm, sau khi qua một hòn giả sơn cao lớn thì thấy trước mắt rộng rãi hẳn ra. Đây là một khoảng sân rộng được lát đá xanh, bốn phía xung quanh là vườn hoa rực rỡ đủ màu, ở giữa sân, một tên nô bộ khá lớn tuổi đang lúi húi bò dưới đất, trên lưng lão, Vương Như Sương mỉm cười khanh khách, vừa cười cô bé vừa cầm tóc người nô bộc già kéo mạnh không ngừng, học theo điệu bộ của phụ thân lúc cưỡi ngựa, hây hây hô hô gọi lớn không ngừng.
Người nô bộc già khuôn mặc khắc khổ, nếp nhăn khắc sâu vào da thịt, một đầu tóc đã bạc gần hết, mỗi lần bị chủ nhân túm tóc kéo mạnh, đau quá làm lão không nhịn được mà kêu oang oảng như con khỉ già, hai mắt ứa lệ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Dị Giới Thương Nhân,
truyện Dị Giới Thương Nhân,
đọc truyện Dị Giới Thương Nhân,
Dị Giới Thương Nhân full,
Dị Giới Thương Nhân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!