Dị Giới Thương Nhân

Chương 31: Hàn thạch


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân

Chương 31: Hàn thạch

Lý An đi đường nhanh chóng, chẳng bao lâu đã tới được giếng nước, hắn quen thuộc múc một thùng nước đầy rồi lại vội chạy ngược trở về.

Trong Vương gia không thiếu giếng nước, nhưng ở cái thời tiết quái quỷ này mà vẫn có nước thì chỉ có cái giếng trước mắt mà thôi, lý do cũng rất đơn giản, bởi vì nó là cái giếng được đào sâu nhất. Cũng vì vậy mà quãng đường đi lấy nước khá xa, gần như vượt qua một nửa cái Vương phủ.

Thời tiết thực sự quá nóng, đi được một lúc Lý An đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân nóng nực đều là mồ hôi, trong cổ họng giống như có một đoàn lửa nóng rực. Khát quá, hắn trực tiếp nâng lên thùng nước uống ừng ực mấy ngụm lớn, giọt giọt nước mát nhỏ xuống cổ chưa được mấy giây liền bị nung tới bốc hơi.

Đợi hắn vội vội vàng vàng một lần nữa trở lại vườn hoa, bất ngờ thấy bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp không biết từ khi nào đã ngồi thêm một người. Kẻ đó quay lưng lại phía Lý An, mặc một bộ áo bào màu đen, hông đeo một thanh đao dài, nhìn bộ dạng thì hẳn còn rất trẻ tuổi.

“ Tiểu thư, nước của ngươi!” Lý An đi tới sau lưng hai người, cung kính lên tiếng, mấy giọt mồ hôi trên trán rơi xuống đất kêu tý tách.

Thiếu nữ quay đầu lại nhìn một cái rồi tuỳ ý nói: “ Ừ, ngươi cứ để đấy!”. Trong tay nàng lúc này đang cầm một chiếc bát lớn được làm bằng gỗ, bên trong bát có hơn nửa là ngập nước, trong nước đang trôi nổi mấy tảng đá lạnh trắng muốt.

Đúng vậy, là đá lạnh !!??? Lý An tưởng là mình nhìn lầm, trừng to mắt mà nhìn.

Nhưng mà nhìn đi nhìn lại, trong bát gỗ đúng là đá lạnh rồi, hơi lạnh tỏa ra nghi ngút như khói, trời hè nóng nực thế này, chỉ đứng từ xa nhìn một cái thôi cũng đủ làm cho ngươi ta sảng khoái tinh thần.

Thiếu nữ không phải đứa con duy nhất của Vương Tài, chủ nhân của Lý An, Vương Như Sương thì còn là ai?! Nàng cầm bát gỗ lên uống một ngụm, thấy nước có vị ngọt thanh, mát lạnh tới ê răng, nuốt vào bụng thấy toàn thân mát lạnh, sảng khoái tới không nói lên lời.

“ Ngươi chưa thấy qua hàn thạch bào giờ sao?! Cũng đúng, đây là Tạ sư huynh mua cho ta, chính ta cũng chưa thấy qua bao giờ nữa là! Thực sự thần kỳ à, trời nóng muốn c·hết thế này mà vẫn có đá tuyết, hơn nữa còn rất ngọt.” Vương Như Sương thấy được vẻ kinh ngạc của Lý An thì mỉm cười nói, đoạn nói xong nàng không nhịn được lại uống một ngụm nước lạnh, sảng khoái tới mức làm hai mắt nàng ta híp cả lại.

Người thiếu niên mặc đồ đen cũng quay người lại nhìn Lý An, trong tay hắn cũng cầm một cái bát gỗ đựng nước đá. Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới người nô bộc tuổi tác cùng mình không cách biệt bao nhiêu này, thấy đối phương da dẻ cả người đen nhẻm thô ráp, tóc tai bù xù dính đầy mồ hôi bết cả lại vào nhau, trên thân mặc một bộ áo vải thô ngắn tay không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa giặt giũ, đúng cách nhau mấy m mà y vẫn có thể gửi thấy mùi hồ hôi khó ngửi. Người thiếu niên nhăn mũi, quay mặt đi chỗ khác rồi cầm bát gỗ lên uống một ngụm lớn nước mát lạnh, nếu không phải có Sương Sương ở bên, hắn đã sớm một quyền đánh bay tên khốn kh·iếp này rồi, thân phận nô bộc thấp hèn mà giám đến gần hắn như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, tên nô bộ khốn kh·iếp họ Lý này làm hắn chướng mặt không phải ngày một ngày hai, từ 5 năm trước nó đã bắt đầu đi theo Sương Sương như hình với bóng, gần như là nửa bước không rời, mỗi ngày đều cười cười nói nói, điều này làm cho thiếu niên vô cùng không thoải mái trong lòng.

Càng đáng c·hết chính là Sương Sương không hề ghét bỏ tên nô bộ thấp kém như trâu ngựa này, bình thường cười cười nói nói, có đồ ngon vật lạ gì đều đem cho nó ăn thử một ít. Thiếu niên thực sự không hiểu nổi, tại sao một người như Sương Sương lại phải hạ mình mà thân cận với một tên nô bộc thấp kém như vậy, đây chẳng phải là tự hạ thấp phẩm giá của chính mình hay sao.

“ Bẩm tiểu thư, tiểu nhân chưa thấy bao giờ!” Lý An đặt thùng nước xuống, thành thật lùi lại phía sau mấy bước, đáy mắt loé lên một tia tức giận nhưng rất nhanh bị ép xuống.

Hừ! Cái gì mà hàn với chả thạch chứ, chẳng qua chỉ là một chút đá lạnh mà thôi! Chỉ là không biết ở nơi này người ta làm ra thứ này kiểu gì, chắc chắn là không phải dùng tủ lạnh rồi!

Thú thực mà nói Lý An đối với thế giới mới này vẫn gần như là không biết gì, nơi phồn hoa nhất hắn từng đi qua cũng chỉ là huyện thành của Nhạc An Huyện mà thôi, hơn nữa cũng chỉ mới đi qua một lần.

Dù vậy lần đó ra ngoài vẫn làm cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu đậm, huyện thành diện tích không lớn lắm, người cũng không đông đúc lắm nhưng hàng hoá phong phú, kiến trúc cao lớn, đồ vật kỳ lạ nhiều vô số kể làm cho một người sau khi xuyên không chỉ quanh quẩn trong Thạch Thôn như Lý An hưng phấn không thể nào quên.

Hắn nhớ nhất chính là một con vẹt năm màu biết mở miệng ngâm thơ trong quán trà nọ, con thằn lằn toàn thân phủ vảy đỏ rực, mở miệng có thể phun ra lửa trong quầy tạp kỹ trên phố, còn có con khỉ nhỏ có thể hiểu được tiếng người, thực sự là thần kỳ không thể tả được. Mấy ngày sau khi trở về từ huyện thành hắn đều hưng phấn tới không ngủ được.

Thông qua nghe lén người xung quanh trò chuyện, hắn còn biết được huyện thành Nhạc An Huyện này chỉ là một nơi hẻo lánh chó ăn đá gà ăn sỏi mà thôi, trích nguyên lời của mấy tay thương nhân ngồi uống rượu chính là:

“ Chẳng có gì đặc sắc, muốn tiêu tiền cũng chẳng biết tiêu ở chỗ nào!”.

Kể từ sau khi nghe được câu nói này, chí hướng của Lý An chính là rời khỏi cái Vương Phủ nhàm chán này, rời khỏi Thạch Thôn, đi xa Nhạc An Huyện, chính mình đi xem xem cái thế giới mới toanh này rốt cuội có bao nhiêu thần kỳ. Không biết ngoài kia núi sông dài ngắn thế nào, trời đất vuông tròn ra sao, Bạch Văn Giang cuồn cuộn kia liệu có điểm cuối?!

Tất nhiên chí hướng ấy từ đầu tới cuối đều bị hắn nuốt ở trong bụng mà thôi, một tên nô bộc như hắn rời khỏi cửa chính Vương Phủ còn cần sự đồng ý của chủ nhân chứ chớ nói tới cái gì mà hành tẩu đi xa. Theo lẽ thường mà nói, hắn sẽ giống như đám nô bộc lúc nhúc trong Vương Phủ, ở trong phủ hầu hạ chủ nhân từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông qua mùa xuân, từ thời thiên thiếu tới khi lưng già tóc bạc, sống một đời chẳng có gì đặc sắc.

Tiếng hừ lạnh kéo Lý An khỏi dòng suy nghĩ miên man, hắn lấy lại tinh thần thì thấy thiếu niên mặc đồ đen đang trừng mắt nhìn mình, trong mắt dày đặc sát khí.

Đồng thời Lý An cũng nhìn thấy Vương Như Sương đang nâng bát gỗ đặt trước mặt mình, cổ tay trắng nõn có mấy sợi tơ màu xanh nhàn nhạt, đẹp như thứ đồ xứ tinh sảo rất trên cõi đời, mùi hương đặc trưng của tuổi thiếu nữ làm người thiếu niên không tự chủ được mà say mê.

“ Ngươi nếm thử một ngụm đi! Ngon lắm, vừa ngọt ngọt lại thanh thanh, hơn nữa còn mát lạnh, uống một ngụm thôi liền không còn thấy nóng nữa.” Vương Như Sương mỉm cười như hoa, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Lý An, giọng nói chân thành.

“ Cái này....” Lý An hơi ngơ ngác, trong lòng do dự.

Hắn nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt bởi vì quá nóng mà hai má hơi ửng đỏ, một giọt mồ hôi lăn dài xuống cổ, lại nhìn thiếu niên mặc đồ đen bên cạnh, ngũ quan như đao khắc lạnh lẽo hơn cả hàn thạch trong bát, hai mắt tràn đầy sát khí như thực chất, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại với nhau.

Không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần Lý An giám nhận bát gỗ từ tay của Vương Như Sương thì thiếu niên áo đen tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Lấy thân phận của người thiếu niên mặc đồ đen, muốn bóp c·hết một tên nô bộc thấp hèn thì khác gì g·iết một con ngựa không nghe lời?!!!!!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Giới Thương Nhân, truyện Dị Giới Thương Nhân, đọc truyện Dị Giới Thương Nhân, Dị Giới Thương Nhân full, Dị Giới Thương Nhân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top