Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 157: 156: Ngoài Ý Muốn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →



Tô Tuyết Vy cảm nhận động tĩnh trên giường thì chậm chạp ngẩng đầu nhìn, cô cười nói: “Thần Vũ đã tỉnh rồi à, con đói bụng không? Muốn ăn gì nè?”
Đối mặt với câu hỏi của Tô Tuyết Vy, trong nhất thời, Tô Thần Vũ chẳng biết trả lời thế nào, cậu bé chỉ nói chậm rãi: “Mẹ ơi, con muốn uống nước.


Tô Tuyết Vy vội vàng rót nước cho cậu bé uống, cô lặng lặng ngắm cậu bé, trong lòng thầm nhủ chỉ cần Tô Thần Vũ không có việc gì thì tốt.

Khi Tô Thần Vũ biết bản thân ngã bệnh còn nhập viện nữa, cậu bé khổ sở nhìn Tô Tuyết Vy, cậu bé hít mũi: “Mẹ ơi, có phải con lại gây rắc rối đúng không ạ?”
Tô Tuyết Vy đau lòng với đứa con hiểu chuyện của mình, cô im lặng ôm lấy cậu bé, muốn truyền chút hơi ấm của mình, Tô Thần Vũ cũng ôm cô.

Quản gia đứng ngay cửa, từ từ bước vào, ông ấy đặt bữa ăn sáng lên bàn rồi nói: “Mợ chủ, thiếu gia, hai người ăn cơm đi.


Tô Tuyết Vy biết ơn ông: “Cảm ơn chú.


Ở tập đoàn Thịnh Lâm, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Thịnh Vân Hạo không biết Trình Vũ Thanh ngu thật hay giả ngốc, anh đã nói như vậy mà con người này còn quấn lấy anh.

Nếu để cho Tô Tuyết Vy nhìn thấy như lần trước thì mối quan hệ của hai người đi đời nhà ma, anh không muốn cô rời khỏi mình.

Trong khoảnh khắc đó, anh nghĩ đến Tô Thần Vũ còn ở bệnh việ liền đau lòng, nó chẳng khác việc Tô Tuyết Vy rời xa anh, cả hai người đều là người anh yêu nhất.


Trình Vũ Thanh nhìn người đàn ông trước mặt mình mà ánh mắt chưa từng nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy thật tuyệt vọng nhưng cô ta vẫn lên tiếng: “Anh họ à, chúng ta đi ăn cơm đi, anh đã bận cả buổi sáng rồi.


Thịnh Vân Hạo bình tĩnh lườm cô ta, tay vẫn tiếp tục làm việc, anh lạnh lùng nói: “Nếu cô Thanh đây đói bụng thì cứ đi ăn.


Trình Vũ Thanh cố chấp nói: “Anh họ à, chúng ta đi ăn cơm đi, em trở về đã lâu nhưng hai ta vẫn chưa đi ăn chung lần nào.


Thịnh Vân Hạo bị làm phiền bèn nói: “Cô cho rằng mình là ai hả? Dựa vào cái gì mà bắt tôi đi ăn với cô chứ?”
Câu nói này tát thẳng vào mặt Trình Vũ Thanh, Trình Vũ Thanh hiểu chứ, cô ta biết Thịnh Vân Hạo rất ghét cô ta nhưng sẽ nhanh thôi, anh sẽ phải cảm ơn cô ta.

Trình Vũ Thanh lôi kéo cánh tay Thịnh Vân Hạo: “Anh xem em là em họ đi mà! Chỉ cần dự án này hoàn thành thì anh sẽ không thấy em nữa đâu.


Thịnh Vân Hạo đặt bút xuống, anh bấm gọi điện thoại nội bộ: “Bảo vệ đâu, mau lên đuổi người.


Sắc mặt Trình Vũ Thanh trở nên khó coi, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Thịnh Vân Hạo sẽ đối xử với mình như vậy, dù sao giữa hai người còn có quan hệ họ hàng mà.

Sao Thịnh Vân Hạo có thể nhẫn tâm đến thế, chẳng lẽ mối quan hệ của bọn họ còn chưa chứng tỏ tình cảm cô ta dành cho anh à?
Cô không cam tâm, đưa tay ngắt máy, vẻ mặt tái nhợt lên tiếng: “Không cần, tự em đi.


Nói xong, cô ta bước run rẩy đi ra đóng cửa văn phòng, lúc rời khỏi tập đoàn Thịnh Lâm liền gọi điện cho một người.

“Có chuyện gì?’
Mà Thịnh Vân Hạo hoàn toàn không biết những điều này, anh chỉ biết mình phải nhanh chóng xử lý công việc để thăm Tô Thần Vũ ở bệnh viện.

Chuyện tối hôm qua còn rõ mồn một trước mắt anh, nếu không phải có việc thì anh đã lập tức bỏ đi rồi, anh còn đang lo gần chết hai người kia đây.

Giải quyết nhanh công việc, anh cầm chìa khóa xe rời khỏi tập đoàn Thịnh Lâm, lái xe thật nhanh đến viện, bây giờ anh lo sợ Tô Thần Vũ vẫn chưa tỉnh.

Bệnh viện.

Quản gia vừa mở cửa đã trông thấy Thịnh Vân Hạo chạy hồng hộc tới, ông ấy kinh ngạc kêu lên: “Cậu chủ đã giải quyết xong công việc rồi sao?”
Thịnh Vân Hạo quan sát tình hình bên trong: “Tỉnh rồi ư?”
Quản gia gật đầu, tránh sang một bên nhường đường cho Thịnh Vân Hạo, khi đi vào liền trong thấy một lớn một nhỏ trong phòng bệnh, Thịnh Vân Hạo thở dài an tâm nhưng sắc mặt Tô Tuyết Vy khá kém.


Khi Tô Thần Vũ nhìn thấy Thịnh Vân Hạo thì vui mừng gọi: “Ba ơi!”
Thịnh Vân Hạo đi tới hỏi: “Thần Vũ còn thấy khó chịu không?”
Tô Thần Vũ lắc đầu trả lời: “Không ạ, Thần Vũ rất khỏe, ba nhìn xem.


Tiếng cười đùa vang lên trong phòng, Tô Tuyết Vy nghĩ chỉ cần Tô Thần Vũ vui vẻ là được, những chuyện khác chẳng là gì.

Ở cửa còn một người nữa, đó chính là Trì Linh Ngọc.

Trì Linh Ngọc cực kì hận Tô Tuyết Vy bởi nếu không vì cô thì làm sao Trình Thiên Na lại nằm viện, còn cô ta cũng chẳng bị tóm, cả đứa bé kia nữa, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.

Lấy điện thoại chụp cảnh tượng trong phòng, vừa hay khiến cho Trình Vũ Thanh nhận chút căm tức, cô ta sẽ không tha cho bất kì ai.

Quản gia nhìn người đứng cửa, ông ấy hỏi: “Cô tìm ai vậy?”
Tô Tuyết Vy ngẩng đầu nhìn, khinh thường nói: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là kẻ thứ ba đấy à.


Lần trước, Trì Linh Ngọc ức hiếp cô, cô vẫn chưa quên chuyện Quy Ngọc Quỳnh bị ăn hiếp.

Vậy nên làm sao cô cho Trì Linh Ngọc sắc mặt tốt, càng đừng nói đến chi phiếu.

Thịnh Vân Hạo nhận ra cô gái ngày đó Trình Thiên Na dẫn anh đi xem mắt, gọi là đối tượng hẹn hò gì đó, anh lạnh lùng nói: “Cô tới đây làm gì?”
Nhìn tốc độ trở mặt của Thịnh Vân Hạo, Trì Linh Ngọc kinh ngạc trả lời: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi, giờ tôi đi đây.


Tô Tuyết Vy nói: “Tôi còn tưởng cô đến đây để đưa chi phiếu tiễn tôi đi chứ.

Thịnh Vân Hạo nheo mắt nhìn cô, anh im lặng.

Trì Linh Ngọc mắng thầm trong bụng, nhỏ chết bầm này hết chuyện để nói rồi sao, sớm muộn cô cũng chết dưới tay tôi, nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Cô Vy à, lần trước là ngoài ý muốn mà thôi, tôi tìm nhầm người, mong cô tha thứ.


Tô Tuyết Vy cũng chẳng muốn so đó với cô ta nhưng nghĩ đến người phụ nữ vì Thịnh Vân Hạo mà gây rắc rối cho mình bèn thêm dầu vào lửa.

“Thật ư? Nhưng tôi không cho rằng trên đời này sẽ có một Thịnh Vân Hạo thứ hai đáng giá để cô chi nhiều tiền chỉ để tôi khuất mắt.

” Tô Tuyết Vy mở miệng nói.

Cô chợt nhớ đến Tô Thần Vũ, không muốn để cậu bé dính vào chuyện này đành nói: “Thôi được rồi, cô đi đi, sau này đừng xuất hiện ở đây nữa.


Trì Linh Ngọc dứt khoát rời đi, ánh mắt của Tô Tuyết Vy khi nãy như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, cô ta sợ đến nỗi suýt không bước đi được.

Thịnh Vân Hạo nhìn Tô Tuyết Vy, trong lòng cảm thấy hơi lạ, bình thường cô không phải người như vậy, tại sao hôm nay lại thay đổi rồi.

Tô Thần Vũ nín thinh, cậu bé bị Tô Tuyết Vy dọa sợ nhưng rồi khi nhìn gương mặt tươi cười của cô thì mau vứt nó ra sau đầu.

.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top