Từ Tiêu Cục Đi Tới Giang Hồ Đỉnh Phong

Chương 9: Tục Gia Thất Tú


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ở 1 ngọn núi cách Hải Lâu Bang không quá xa,

Có 2 người đội mũ đen đang ở dưới tán cây đánh cờ,

‘’Lần này chỉ đem ít người như vậy? Sẽ không bị lật xe đấy chứ??’’ 1 người đàn óc với chòm râu dê, tướng mạo hèn mọn, cặp mắt híp lại không thấy con ngươi, giọng nói hơi cao có chút nữ tính.

‘’Không phải sẽ mà là chắc chắn bị lật! Tất cả cổ trùng ta mang trên người đều đ·ã c·hết hơn phân nữa.’’ Người đáp là 1 tên đạo sĩ, mặt dù có vẽ uể oải cùng râu tóc bù xù nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy người này có dung mạo cực kỳ tuấn tú đoan chính.

Nghe được câu này tên râu dê liền chừng mắt, kém chút chửi bậy:’’Vậy mà còn ở đây chơi cờ? Không qua kia xem xét sao, ngươi đừng quên Hải Lâu Bang là nơi chúng ta bắt buộc phải có!’’ ‘’Chúng ta? Khi nào đã là chúng ta rồi? Đây chẳng qua là ý định riêng của con chó kia thôi!’’

“Này! Ngươi điên rồi à? Không muốn sống nữa sao!” Tên râu dê giận đến râu tóc dựng ngược định đứng dậy cho tên đạo sĩ trước mắt một bài học liền bị hắn đưa tay ngăn cản.

“Bọn hắn tới!”

‘’Ai tới??Tới cũng éo giúp…đươjc…mày…’’ Gã râu dê đã không còn hứng thú nghe chuẩn bị ra tay liền đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ở phương xa nơi đang có 2 bóng ngươi đi tới chỗ bọn hắn.

“Tam sư huynh đúng như huynh nói, 2 tên đó trốn ở đây!”

Khương sư thúc đi trước cười lớn đáp xuống trước mặt 2 người, khí co trên người hắn không hề kiếm chế toát ra đem cờ trên bàn lật tung. Đôi mắt ông như bắn ra hào quang nhìn chằm chằm vào 2 người.

Khuôn mặt gã râu dê lúc này đã chìm xuống, tay nắm chặt nhìn ngược lại Khương Sư Thúc, giống như tùy thời chuẩn bị động thủ.

Gã đạo sĩ thì vẫn tùy ý không để tâm tới, hắn nhặt lại các con cờ để trên bàn. Miệng nở nụ cười nói:

“Ta tưởng là ai! Hóa ra là thằng nhát cáy tới...”

“Ồ! Không phải thằng ẻo lả đây sao, mấy năm trước bị ông đây đánh nát xương còn chưa sợ sao?”

Tên đạo sĩ nghe thế liền giận quá hóa cười, cả người hắn bắt đầu tràn ra sát ý đối chọi lấy khí cơ của Khương Sư Thúc.

‘’Muốn thử lại sao con gà?’’

‘’Haha! Tại sao không, trùng thuật của mày luyện cả đời cũng không làm được gì tao đâu!’’ Khuôn mặt Khương Sư Thúc cực kỳ dữ tợn, làn da của ông trở nên đỏ rực, 2 bên vai ông bây giờ đang có hơi nước bốc lên.

Tên râu dê gặp tình huống này trên trán liền đổ mồ hôi hột, đừng nhì khí thế ban nãy của gã mà hiểu lầm trông hung ác thế thôi chứ trong thân tâm gã đều đã sợ đái ra quần.

Người có tên cây có bóng, Khương Sư Thúc không phải kẻ bình thường. Đặc biệt là uy danh trên giang hồ của gã, Tục Gia Thất Tử, Ngữ Đao Gia.

“Được rồi Ngũ Đệ, hôm nay chúng ta tới không. phải để đánh nhau.”

Anh Ba từ phía sau đi tới, khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh giống như không nhận ảnh hưởng từ 2 người kia. Mà tên râu dê khi nhìn thấy Anh Ba cả người liền run như cầy sấy.

‘’Tam gia…hắn..hắn là sao lại ở đây??’’

Ngược với biểu hiện của người đồng đội, tên đạo sĩ ngay khi nhìn thấy Anh Ba tới liền không che dấu sự khinh bì, xùy cười 1 tiếng:

‘’A! Ta tưởng ai tới, hóa ra là thằng què…haha…ngươi còn nghĩ ngươi là ngạnh công..’’ Đang cười nói thì tên đạo sĩ liền đột nhiên phát hiện điều không đúng, nhìn qua liền thấy Khương sư thúc đang nhìn hắn với ánh mắt của 1 thằng đần kèm toát lên 1 chút thương hại.

Hắn còn không biết tên tại sao lại phải thương hại mình cơ mà không mất bao lâu để hắn hiểu được.

Chỉ thấy uy áp của Anh Ba đang từ từ tăng lên từ tứ phẩm nhảy lên tam phẩm, nhị phẩm,nhất phẩm, tuyệt thế đến bước cuối cùng khi đối diện tên đạo sĩ đã là tông sư.

‘’Tông sư…hắn là tông sư…Giang hồ truyền ngôn là cú lừa, tên này không phải vì phá thân mà rơi xuống cảnh giới…’’

Anh Ba cũng không để ý lấy ánh mắt tràn đầy hoảng sợ của 2 tên mà tìm chỗ ngồi xuống, tay cầm chén trà tùy ý nói:

‘’Đại ca bọn bây nợ tao 1 câu trả lời! Ta và hắn trước giờ không có xích mích, cũng chưa từng xâm phạm lẫn nhau, Cớ sao lại phái người tới giết ta, tại sao lại cấu kết với yêu. Tại sao Thập Nhị Tinh lại phái con gái tao tới đây điều tra, vị kia ở trên tính làm gì. Tụi bây có 3 phút suy nghĩ trả lời.’’ Giọng điệu ông không giống như là đang trao đổi mà là ra lệnh, 1 cỗ khí thế không dung người làm trái lan tràn ra khỏi bàn cờ làm người run sợ.

Tên đạo sĩ bây giờ trán nổi đầy gân xanh, cả người rung lắc như bị động kinh. Hắn không nghĩ tới người trước mắt này lại là 1 tên ẩn nhẫn đến thế, gần 100 năm bị thế nhân cười cợt đến bị lãng quên khỏi giang hồ.

Người ta đều nghĩ người trước mặt này đã mất đi lòng dạ trở thành phế nhân dựa vào danh tiếng thời trẻ để an hưởng tuổi già.

Ấy vậy mà tất cả đã bị lừa, kẻ này vẫn chính yêu nghiệt năm đó, Tam gia của Tục Gia Thất Tử, Ngạnh công đệ nhất tục gia, Phạm Văn Ba.

‘’Ta..ta..ta..’’Tên râu dê muốn mở miệng cầu tha, nhưng lại bị ánh nhìn của Anh Ba dọa sợ

“Đừng có diễn trước mặt ta Ngũ đương gia, ai cũng có thể bị bộ dáng của ngươi lừa. Nhưng ta thì không, Độc Quỷ cũng không phải là hình dạng này.”

Nghe được câu này tứ đương gia thoáng chốc liền ¡m lặng, khuôn mặt sợ hãi cũng dần dần bìnF tĩnh lại. Mà trái ngược với hắn, 1 cổ cảm giác sợ hãi rợn tóc gáy đang lan truyền ra khắp người tên đạo sĩ.

Giọng hắn khàn khàn giống như không thể tin được điều mình vừa nghe: “Ngươi..ngươi nói cái...gì.??..Anh Năm lại là...lại là...”

Khương sư thúc đứng ở kế bên giống như không. chịu được tên này, liền khinh bì nói:

‘’Tụi mày nghĩ tụi mày là ai? Xứng để Độc Quỷ kết bái huynh đệ sao? Đương nhiên là tên Ngũ đương gia thật đã chết rồi, người này chỉ là mượn da của hắn dùng 1 lát thôi.’’

Độc quỷ nghe thế cũng không còn diễn nữa, hắn lấy tay thô bạo gỡ xuống tấm da đang che dấu mình. 1 khuôn mặt trắng nhợt, gầy đến da bọc xương hiện lên trong mắt 3 người.

Kẻ này không có lông mày, 2 tai nhọn hoắt, ở giữa trán còn 1 hình xăm con rết.

“Đã lâu không gặp? Tam huynh dạo này thế nào?” Mặt hắn không biểu tình nhưng giọng điệu lại tràn đầy ý cười.

‘’Không được khỏe lắm! Mấy ngày nay bị 1 đám không có mắt trêu chọc.’’ Anh Ba không hề khách sáo còn thiếu chút là chỉ thẳng mặt chửi bọn hắn.

‘’Chuyện này không hề liên quan gì đến chúng ta! 2 người con gái của huynh là chủ động tiếp nhận vụ này, chúng ta can cũng khônng được!’’

‘’Thế sao? Vậy thì phải đa tạ Độc huynh chăm non cho 2 con nhãi kia rồi.’’

‘’Không có gì chuyện phải làm! Dù sao 2 đứa đấy đều rất tiềm năng.’’ Độc quỷ đưa tay ra hiệu không cần khách sáo, sau đó liếc qua nhìn tên đạo sĩ với khuôn mặt cực kỳ tái nhợt, không khỏi có chút ý cười.

‘’Đây là người quen của Tam huynh sao? Nếu không phải vậy thì…’’

Anh Ba nghe thế liền gật đầu bảo: “Là người quen nhờ vả chông non! Chẳng qua thằng này tới tuổi dậy thì nên đâm ra phản loạn. Cơ mà làm người cũng không xấu, ít nhất là còn biết đưa tin về cho người nhà...”

Nói đến đây chú Khương mới hiểu đống giấy tờ chất thành đống của anh Ba là từ đâu mà tới, sợ rằng 8 - 9 phần là tới từ tay thằng nhãi này đi. Chỉ là có 1 điều hắn không hiểu, Tam sư huynh từ lúc nào có người quen ở Tây Vực rồi, hơn nữa còn là cổ sư, hắn cuối cùng đã bỏ lỡ điều gì trong 100 năm trước.

‘’Đã là người quen vậy thì không có gì phải lo! Cũng đừng có về cái trang trại kia, ở đây với chú nhóc đi!’’ Độc quỷ sau đó liền đem lại đống da đắp lên mặt, khuôn mặt hèn mọn cùng chòm râu dê nhanh chóng lại xuất hiện trước mọi người.

Nếu không phải nhìn thấy cảnh tượng lúc trước, bọn hắn đều cho đây là 2 người khác nhau.

Anh Ba cũng nghiêm túc chấp tay làm lễ: “Đa tạ Độc Huynh tới đây báo tin! Ngày sau nhất định phải đến nhà đệ, không say không về“

‘’Tam huynh cáo từ!’’ Độc quỷ từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn qua 2 người còn lại, cứ thế mà biến mất trong màn đêm.

Khương sư thúc lúc này đã tràn đầy 10000 ngàn câu hỏi vì sao, nhưng. cuối cùng chỉ có tiếng. thở dài từ trong miệng hắn phát ra.

‘’Về nhà thôi!’’ Anh Ba giống như không nhìn thấy biểu cảm của Khương sư thúc, liền rời khỏi nơi này. Chỉ để lại tên đạo sĩ cùng Khương sư thúc 2 mắt nhìn chằm chằm nhau.

“Mày nhìn cái gì!”

‘’Tao thích nhìn đấy mày làm sao!’’

‘’CMM! Ông đây đang nóng, tiếp chiêu!!’’

“Sợ ccl


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top