Tranh Đoạt Quyền Năng

Chương 14: Vật phi phàm, phương pháp tấn thăng.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tranh Đoạt Quyền Năng

Lạc Tiên Minh mở rộng đôi mắt đầy kỳ vọng:

“Trừ phân cấp đã biết từ ông Long, tôi chả khác gì tờ giấy trắng cả. Mong anh chỉ giáo cho.”

Cao Bá Vinh nhẹ nhàng giơ chiếc vòng thủy tinh huyền bí lên trước mắt Lạc Tiên Minh. Vật phẩm này, với hình dạng của một vòng tròn hoàn hảo, có ba đường vành đan xen, ôm trọn quả cầu lấp lánh tại trung tâm.

"Khi bước qua cánh cửa của thế giới siêu phàm, chúng ta đã không còn là những con người bình thường" Cao Bá Vinh bắt đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoay chiếc vòng. "Và c·ái c·hết của chúng ta, cũng không còn đơn giản như trước."

"Chúng ta, những người siêu phàm, vốn được ban cho sức mạnh từ những khát khao sâu kín nhất của mình. Ta tưởng rằng chúng sẽ theo ta mãi mãi, ngay cả khi c·ái c·hết gõ cửa, nhưng sự thật không phải lúc nào cũng như ta nghĩ..."

Lạc Tiên Minh ngạc nhiên trước lời nói đó, vì anh luôn tin rằng năng lực của mình sẽ tan biến cùng với c·ái c·hết.

Anh lắng lòng mình lại, và lắng nghe.

"Khi chúng ta đẩy cánh cửa thần bí, thời khắc đó một khối tinh thể được sinh ra trong cơ thể. Theo những ghi chép lịch sử, khối tinh thể này là chất xúc tác, nối kết ý niệm của người siêu phàm với những sức mạnh đặc biệt của họ."

"Các tinh thể này, khi chủ nhân của chúng q·ua đ·ời, nó sẽ là vật chứa, lưu giữ sức mạnh của họ vào trong."

"Mỗi khối tinh thể của người siêu phàm sau khi c·hết, đều hóa thành một đồ vật có hình thù độc đáo. Người ta gọi chúng là 'vật phi phàm'."

Lạc Tiên Minh với trí óc đang tràn ngập thông tin mới, cảm thấy một sự kích động khó tả. Sự tò mò bắt đầu thôi thúc anh khám phá thêm về thế giới siêu nhiên này.

Anh đặt ánh mắt trên chiếc vòng, suy đoán:



"Chiếc vòng này... phải chăng là 'vật phi phàm'?"

"Đúng vậy" Cao Bá Vinh xác nhận, nâng chiếc vòng lên và giới thiệu, "Khi sở hữu 'vật phi phàm' bạn có thể tiếp cận được sức mạnh của chủ nhân trước đây. Chiếc vòng này chẳng hạn, nó mang lại khả năng giữ cân bằng trên mọi bề mặt."

"Anh có thể hình dung. Anh không cần phải là một nghệ sĩ đi dây, chỉ cần cầm chiếc vòng này, anh có thể bước đi trên dây mà không cần bất kỳ dụng cụ cân bằng nào."

Biết được sự đặc biệt chiếc vòng, Lạc Tiên Minh nhìn nó, cảm nhận sự thèm muốn sâu thẳm, nhưng anh nhanh chóng kiềm chế lại.

Nhưng rồi, một điều bất ngờ xảy ra. Cao Bá Vinh đột ngột đưa chiếc vòng đến trước mặt anh và nói:

"Tôi tặng cho anh."

Lạc Tiên Minh sững sờ: "Tặng tôi, nhưng tại sao?"

Cao Bá Vinh mỉm cười, trao chiếc vòng vào tay Lạc Tiên Minh, dù anh ấy có muốn nhận hay không.

Gã nhẹ nhàng nói:

“Đừng ngại, nó sẽ giúp ích gì đó anh trong tương lai, và nó không quý giá như anh tưởng, chỉ là một ‘vật phi phàm’ cấp thấp mà thôi.”

“Cấp thấp?” Lạc Tiên Minh ngạc nhiên hỏi.

Cao Bá Vinh, trong khi khóa vali, giải thích: “Phải, cấp thấp. Anh có biết rằng, giới siêu phàm cũng có sự phân cấp, và vật phi phàm cũng không ngoại lệ. Những người siêu phàm, khi q·ua đ·ời, vật phi phàm của họ chỉ đạt cấp thấp, trong khi những người ở cấp độ giả tưởng, vật phi phàm của họ sẽ là cấp cao. Đó là cách phân loại, dựa trên sức mạnh tiềm ẩn trong từng vật phi phàm.”



“Nhưng, có những trường hợp ngoại lệ, tinh thể của người siêu phàm có thể biến thành vật phi phàm cấp cao, ngang hàng với cấp giả tưởng.”

Sau khi sắp xếp xong vali, Cao Bá Vinh đặt nó dưới gầm giường và tiếp tục: “Những vật phi phàm ngoại lệ như vậy, chúng được gọi bằng một danh xưng khác, đó là ‘vật nguyền rủa’ hoặc ‘vật ác tính’.”

Lạc Tiên Minh liếc nhìn vật phi phàm trong tay mình, sau đó cất nó cẩn thận vào túi và hỏi: “Vật nguyền rủa và vật phi phàm, chúng khác nhau như thế nào?”

“Có sự khác biệt, và nó không hề nhỏ” Cao Bá Vinh gật đầu và giải thích:

“Vật nguyền rủa khác với vật phi phàm ở chỗ, khi chủ nhân của chúng q·ua đ·ời. Những người siêu phàm, trong cuộc sống, họ thường chứa đựng một nỗi hận thù sâu sắc, và khi họ không còn nữa, nỗi hận đó không tan biến mà hòa quyện vào sức mạnh của họ.

Điều này khiến cho tinh thể, khi biến thành vật phi phàm, lại chứa đựng một sức mạnh ghê gớm hơn nhiều, có thể gấp mười lần, thậm chí hơn, so với khi chủ nhân còn sống, và còn có khả năng biến đổi năng lực.”

Lạc Tiên Minh không ngờ có những biến chuyển như vậy, anh thầm nghĩ: “Quả thật, thế giới siêu nhiên luôn đầy rẫy những điều bất ngờ.”

Anh suy tư và đặt câu hỏi: “Nếu mạnh mẽ đến vậy, chắc hẳn phải có tác dụng phụ?”

“Đúng là vậy” Cao Bá Vinh khẳng định. “Tôi đã nghe, mặt trái của chúng cực kỳ đáng sợ, đã có người phải trả giá bằng chính mạng sống của mình chỉ sau một lần sử dụng vật nguyền rủa cấp cao.”

Chưa dừng lại, Cao Bá Vinh ám chỉ: “Có khả năng trong cuộc thi năm nay sẽ xuất hiện kẻ sở hữu vật nguyền rủa, nên anh nên thận trọng, kể cả khi làm người giá·m s·át cũng không thể an toàn tuyệt đối.”



Khi nhớ đến cuộc thi, Lạc Tiên Minh hỏi thêm: “Anh có biết gì về cuộc thi này không? Có quy luật nào hay điều gì hữu ích?”

Cao Bá Vinh lắc đầu: “Tôi thực sự xin lỗi, tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết cuộc thi này cực kỳ khốc liệt. Không chỉ có thí sinh, mà ngay cả những người tổ chức cũng có nguy cơ bị hại.”

Lạc Tiên Minh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân phải hết sức cẩn trọng trong hành động và người tiếp xúc tới mình.

Bỗng dưng, anh ta nhớ tới một vấn đề bản thân thắc mắc đã lâu. Nhân cơ hội này, anh ta tiện thể đặt câu hỏi:

“Anh chắc hẳn là kẻ được chọn cấp độ cao, liệu anh có thể chia sẻ, lý giải cho tôi phương pháp tấn thăng người giả tưởng không?”

Cao Bá Vinh dựa nhẹ người vào chiếc đệm êm ái, đan chặt đôi bàn tay làm gối. Nghe thấy câu hỏi, anh ta chuyển hướng ánh nhìn và đáp lại:

“Có vẻ như anh mới bước chân vào thế giới siêu phàm? Nếu muốn tiến xa hơn nữa, chỉ có một con đường duy nhất, hiểu rõ sức mạnh tiềm ẩn của chính mình. Khi đó, anh sẽ thấy được lối vào thế giới của những giả tưởng.”

Quả là một lời giải đơn giản đến khó tin. Lạc Tiên Minh không hoàn toàn tin tưởng, nhưng anh ta không hỏi thêm. Thay vào đó, anh ta chuyển hướng sang một chủ đề khác:

“Trung bình mất bao lâu để một người siêu phàm có thể đạt tới cảnh giới giả tưởng?”

Cao Bá Vinh nhắm mắt, suy tư trong giây lát rồi mở lời:

“Những kẻ bình thường có thể mất từ sáu đến bảy năm, thậm chí còn lâu hơn, nhưng nếu anh có tiềm năng, có lẽ chỉ cần ba đến bốn năm mà thôi. Tổ trưởng của chúng ta chính là minh chứng cho trường hợp thứ hai.”

Trong tâm trí Lạc Tiên Minh hiện lên hình ảnh một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng lại là một con người thân thiện và đầy trách nhiệm.

Sau nhiều lần suy ngẫm, anh ta không thể không công nhận với Cao Bá Vinh rằng, một người chỉ mới ba mươi tuổi đã trở thành người "Truyền thuyết" là điều đáng kinh ngạc.

Lạc Tiên Minh định hỏi thêm một số điều nữa thì phát hiện ra Cao Bá Vinh đã chìm vào giấc ngủ không biết từ khi nào.

Thật là bất ngờ! Anh ta hơi sửng sốt, nhưng không muốn làm phiền giấc ngủ của gã, và quyết định nằm xuống, chợp mắt một lát.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tranh Đoạt Quyền Năng, truyện Tranh Đoạt Quyền Năng, đọc truyện Tranh Đoạt Quyền Năng, Tranh Đoạt Quyền Năng full, Tranh Đoạt Quyền Năng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top