Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tranh Đoạt Quyền Năng
“Minh, cháu trở về thăm nhà à? Mấy năm trôi qua không gặp, cháu trông cao lớn và chững chạc biết bao” Bà Nhung mỉm cười chào đón.
“Dạ vâng, cháu xin được nghỉ phép trong tuần lễ này, nên tranh thủ về thăm mẹ ạ. Bà vẫn dồi dào sức khỏe chứ ạ?” Minh đáp lại với vẻ tôn trọng.
“Haha, còn khỏe lắm chứ…” Tiếng cười của bà Nhung vang lên trong trẻo.
Lạc Tiên Minh với chiếc balo to sắc màu, nở nụ cười rạng rỡ, chào hỏi người bà lão đang cần mẫn trồng rau củ trong khu vườn xanh mướt quanh nhà. Anh bước đi, mỗi bước chân đều gặp gỡ, trò chuyện với những người quen, thăm hỏi họ một cách nhiệt thành.
Anh đi dọc theo con đường mòn, ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên hữu tình nơi đây, không khỏi nâng cao mũi hít thở một hơi thật sâu, để cảm nhận sự tinh khiết của bầu không khí.
Đứng trước cổng căn nhà hai tầng nhỏ xinh, bên trong sân có hai cây bằng lăng đang khoe sắc hoa tím e ấp.
Minh thò tay vào sau cánh cửa, kiểm tra xem có đóng chốt không, và phát hiện ra rằng cửa chỉ được cài then cẩn thận. Anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào sân, lập tức cảm nhận được dòng chảy thân thuộc của ký ức tràn ngập khắp cơ thể.
Ánh mắt anh lướt qua từng ngóc ngách, tìm kiếm bóng dáng thân quen, nhưng không thấy. Anh tiếp tục bước về phía cửa nhà.
Khi Minh vặn nhẹ tay cầm cửa, anh nhận ra rằng cửa đã được khóa từ bên trong. Anh nhíu mày, trong đầu hiện lên một câu hỏi:
“Mẹ đi đâu rồi nhỉ?”
Không có chìa khóa, Minh đành đi vòng quanh ngôi nhà, xem xét xem sau những năm tháng xa cách, có điều gì thay đổi không.
“Con Pupun đâu nhỉ?” Anh tự hỏi, nhớ lại chú chó vàng già mà mẹ anh đã nhận nuôi từ khi anh còn nhỏ.
Có mùi gì thế này? Lạc Tiên Minh bất chợt ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, khó chịu tỏa ra từ đâu đó.
Anh vội vàng đi theo mùi hương, vòng ra phía sau nhà, nơi có một mảnh vườn rau củ xanh tươi. Mùi hương càng lúc càng nồng nặc, khiến anh phải bịt mũi lại.
Trên đường đi, anh phát hiện dưới đất có vài vệt đỏ khô cứng dính trên nền đá. Trong lòng anh bỗng dưng nổi lên một cảm giác bất an.
Khi Minh đến nơi phát ra mùi hương, một cảnh tượng chấn động hiện ra trước mắt anh, một xác c·hết nằm im lìm bên vách tường.
Chứng kiến thân xác đang phân hủy, tâm trí Minh trở nên hỗn loạn. Chỉ đến khi anh nhận ra xác c·hết là một con vật, dòng cảm xúc mới dần ổn định.
Nhưng điều này không làm giảm bớt nỗi căng thẳng trong anh. Bởi anh nhận ra chủ nhân của xác con vật này, chính là chú chó già Pupun.
Ai đã g·iết nó? Hay nó c·hết tự nhiên? Mẹ tại sao không dọn dẹp xác nó đi? Ba câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu Minh.
Nhưng điều anh quan tâm nhất là câu hỏi thứ ba.
Trái tim anh siết chặt, thậm chí cả hơi thở cũng trở nên nặng nề. Mọi thứ càng trở nên ám ảnh hơn, khi anh chú ý thấy cửa sổ bị mở toang. Không, nó như bị ai đó phá vỡ.
“Chắc chắn không có chuyện gì đâu…” Lạc Tiên Minh tự trấn an bản thân.
Anh bước đi chậm rãi đến gần, quan sát cảnh tượng hư hại ở cửa sổ, rồi nhìn vào bên trong nhà.
Ngoài khu vực gần cửa sổ có mảnh vỡ thủy tinh vương vãi, mọi thứ đều ngăn nắp và sạch sẽ.
Mặc dù mọi thứ có vẻ ổn, nhưng sâu thẳm trong lòng Lạc Tiên Minh, một nỗi sợ hãi bắt đầu nhen nhóm. Một nỗi sợ mà anh luôn luôn mong muốn nó không sinh ra.
Hít một hơi sâu, Lạc Tiên Minh kìm nén mọi cảm xúc, thả balo xuống đất, chống tay vào bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy lên, rồi từ từ bước xuống sàn nhà.
Anh cúi đầu nhìn quanh chỗ đứng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước. Đôi mắt anh quét qua mọi ngóc ngách, không để sót bất kỳ điểm nào.
Cổ họng của Lạc Tiên Minh ngứa ngáy, khao khát được gọi lên một tiếng “Mẹ ơi, con về rồi” nhưng rồi anh lại chọn cách im lặng, từng bước đi chậm rãi và thẳng thắn.
Có lẽ, suy tư quá nhiều đã làm nhiễu cơn tỉnh táo tâm trí anh. Đứng lại ở lối vào phòng bếp, Lạc Tiên Minh liếc nhìn vào bên trong, bắt gặp hình bóng quen thuộc đang hiện hữu trong tầm mắt.
Một người phụ nữ với mái tóc dài được buộc gọn phía sau đầu, khoác lên mình chiếc tạp dề, đang bận rộn bên chiếc bếp ga.
Ánh mắt Lạc Tiên Minh dừng lại trên người phụ nữ ấy, và như thế, mọi cảm xúc tiêu cực trong anh tan biến. Anh thở ra một hơi dài, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Mẹ!”
Người phụ nữ đứng thẳng người lên, quay lại nhìn anh, nét mặt rạng rỡ, phấn khởi kêu lên:
“Con đã về rồi à? Sao không báo trước cho mẹ một tiếng.”
Bà lau hai tay vào chiếc tạp dề, bước nhanh về phía Lạc Tiên Minh và vươn tay ôm lấy anh.
Chưa kịp để Lạc Tiên Minh mở lời, người phụ nữ đã bắt đầu truy vấn:
“Công việc của con vẫn ổn chứ? Con có ăn uống đủ không?..”
Những câu hỏi quen thuộc của người mẹ liên tiếp được đặt ra. Lạc Tiên Minh cảm nhận được sự ấm áp và sự quan tâm không đổi. Anh gật đầu nhẹ nhàng:
“Mọi thứ vẫn tốt, mẹ à. Còn mẹ thì sao, mẹ vẫn khỏe chứ? Bệnh tình có còn tái phát không?”
Người phụ nữ lắc đầu mỉm cười:
“Không, gần đây mẹ cảm thấy khá hơn nhiều, không còn những cơn đau h·ành h·ạ nữa, có lẽ là dấu hiệu tốt đấy con.”
“Mong là như vậy.” Lạc Tiên Minh mỉm cười, ánh mắt tò mò dõi theo chiếc nồi đang sôi trên bếp và hỏi:
“Mẹ đang nấu món gì thế?”
Người phụ nữ quay đầu nhìn lại phía sau, sau đó trả lời:
“Mẹ đang luộc gà, con gà mà chú Sang tặng cách đây vài hôm. À, con đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì đợi một chút nữa cùng mẹ và em ăn luôn nhé.”
“Vâng.” Lạc Tiên Minh gật đầu đồng ý.
Người mẹ tiếp tục nói:
“Thôi, con ra phòng khách sắp xếp đồ đi, mẹ sẽ ngắt nốt bó rau bồ ngót này.”
Lạc Tiên Minh quay người hướng về phòng khách, nhưng đi được nửa đường thì anh chợt nhớ ra chuyện về con chó già Punpun.
“Cũng không muộn để hỏi một chút…” Lạc Tiên Minh tự nhủ và tiếp tục bước về phía phòng khách.
Trong căn nhà chỉ có hai mẹ con sinh sống, diện tích sàn không quá lớn, nhất là ở tầng một, nơi phòng khách chiếm hơn phân nửa không gian.
Nơi đây được bày biện đủ thứ, từ tủ tivi, bộ sofa, tủ đựng đồ lưu niệm, cho đến chiếc sàn gỗ.
Bước vào phòng khách, Lạc Tiên Minh thấy chiếc tivi vẫn đang mở. Nhưng điều khiến anh chú ý là có một người đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài, lưng quay về phía anh.
“Đó là ai? Cô Quỳnh à?” Lạc Tiên Minh thầm đoán mò về danh tính của người kia.
Anh tiến lại gần hơn, muốn xác định xem người này là ai và chào hỏi.
Khi đến gần chiếc ghế sofa, Lạc Tiên Minh chuẩn bị mở lời, nhưng bỗng nhiên anh đứng c·hết lặng tại chỗ.
Bởi vì người ngồi trên ghế sofa không ai khác chính là một người đ·ã c·hết, và điều không thể tin được là, n·gười c·hết ấy lại có ngoại hình giống y hệt mẹ anh!
“Cái gì thế này?” Lạc Tiên Minh hoảng loạn, mắt anh trợn tròn khi nhìn thấy t·hi t·hể giống mẹ bị một con dao đâm xuyên qua trái tim.
Anh lui về sau, mắt mở to, không ngừng phủ nhận sự thật:
“Không thể nào, đây phải là một hình nộm, phải không? Mẹ vẫn đang nấu ăn ở bếp cơ mà, chắc hẳn mẹ đang chuẩn bị cho một cuộc thi gì đó và đã tạo ra một bản sao của mình…”
Lạc Tiên Minh quay người, định bước vào bếp để hỏi mẹ về bức tượng này.
Nhưng điều bất ngờ xảy ra, khi anh quay đầu nhìn về phía bếp, anh thấy mẹ mình đang cầm một con dao, đứng rộng chân ngay trước lối đi.
Anh muốn mở miệng hỏi, nhưng lại thấy mẹ mình bỗng nhiên cười một cách đáng sợ, đôi mắt trở nên đen thẳm và bắt đầu biến dạng như một ác quỷ.
Chứng kiến hình ảnh mẹ mình biến đổi, Lạc Tiên Minh cảm thấy sợ hãi. Anh không sợ mẹ mình biến thành quỷ, mà sợ hãi trước sự thật khủng kh·iếp.
Anh không thể chấp nhận, la hét:
“Không thể nào, không thể nào, tại sao…”
…
Lạc Tiên Minh đột ngột tỉnh giấc từ một giấc mơ dài, cơ thể mình đứng bật dậy trên chiếc giường. Anh cảm thấy mồ hôi lạnh lẽo, thấm ướt đẫm lưng áo, hơi thở gấp gáp như vừa trải qua cuộc chạy đua.
Anh vội vàng lau đi giọt mồ hôi rơi rớt trên trán và má, ánh mắt quét qua không gian xung quanh, nhận ra mình vẫn đang ở trên chuyến tàu hành trình. Anh thở ra một hơi nhẹ nhõm và thầm thì:
“Thì ra, tất cả chỉ là giấc mơ.”
Cao Bá Vinh đang dựa gối xem chương trình truyền hình, chợt nhận thấy sự bất thường từ phía Lạc Tiên Minh. Anh ta nghiêng đầu sang một bên và ân cần hỏi han:
“Có chuyện gì vậy?”
“Không, không có gì cả, chỉ là một vài giấc mơ không mấy dễ chịu mà thôi” Lạc Tiên Minh lắc đầu, từ tốn đứng lên và nói:
“Tôi ra ngoài để thở chút không khí trong lành.”
Khi anh vừa mở cửa bước ra khỏi khoang, tiếng Cao Bá Vinh vang lên nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
“Chúng ta sắp đến Nghệ Tháp. Đừng đi lâu quá nhé.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tranh Đoạt Quyền Năng,
truyện Tranh Đoạt Quyền Năng,
đọc truyện Tranh Đoạt Quyền Năng,
Tranh Đoạt Quyền Năng full,
Tranh Đoạt Quyền Năng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!