Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành
. . .
Đường phố nhộn nhịp.
Hai người thiếu nữ xinh đẹp ăn vận sang trọng đi dạo trên đường, không ngừng ngó nghiêng nhìn ngắm các cửa hàng, một người trong đó lắc đầu chê bai: “trấn nhỏ nghèo nàn, không có thứ gì đáng để mua sắm.”
Nói lời là một thiếu nữ váy ngắn, đôi mắt to có chút linh động, nàng giống như tiểu tinh linh đồng dạng, nhảy nhót xoay vòng trông rất đáng yêu.
Đi bên cạnh nàng, một thiếu nữ tuổi vào khoảng mười ba mười bốn, thân vận một bộ thanh sắc váy áo chất lụa tơ tằm thượng hạng, cả người khí chất thanh thuần động lòng người, nàng có nước da trắng như bạch ngọc, ngũ quan như vẽ, khuôn mặt gần như không có tỳ vết, chứng tỏ là một tiểu thư gia tộc quyền quý cao sang, khiến cho ai nấy nhìn thấy đều rất ngưỡng mộ.
“Tiên Nhi, em cứ chạy nhảy như vậy, không sợ mỏi chân sao?” Nàng thanh âm nhẹ nhàng cất lên, nghe vào tai rất là thanh thoát, rất làm cho lòng người mê say.
Thiếu nữ linh động danh gọi Tiên Nhi, xuất thân Nam Hoang Thành, là Triệu Gia một hòn ngọc quý, kỳ này du lịch Nam Hoang Trấn là theo chân thiếu nữ mà đến.
“Chị Thanh Thanh không cần lo lắng, còn lâu em mới mỏi chân đâu.” Nàng chạy đến khoát tay vào thiếu nữ áo xanh danh gọi Trần Thanh Thanh, hai người sánh đôi đi trên đường phố khiến cho ai nấy đều phải ngước nhìn.
“Ta nghe nói gần nhất nơi này xuất hiện Dị Thú.” Trần Thanh Thanh giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được nỗi thất vọng: “làm sao không thấy bóng dáng đâu?”
Nàng vốn là vì nghe ngóng Dị Thú mà tới, nhưng dạo qua mấy con phố buôn bán, không có một cửa hàng hoặc một người nào nuôi dưỡng hoặc là chính mắt nhìn thấy Dị Thú, ngay đến nó chân thật hình dáng cũng không ai biết.
Điều này không khỏi gây thất vọng.
“Chị Thanh Thanh, Dị Thú quý hiếm như vậy, ta nghĩ chắc là không có xuất hiện ở đây.”
Nam Hoang Thành lớn như vậy, nhưng không có một cửa hàng bán ra Dị Thú, ngay cả đấu giá hội cũng không nhìn thấy, nếu là Nam Hoang Trấn thật xuất hiện Dị Thú, khoảng cách gần như vậy chắc chắn các đại gia đều sẽ có nghe ngóng, làm sao không thấy một người xuất hiện, còn có người dân nơi này làm sao không ai biết Dị Thú đâu.
Theo nàng lý giải, nếu như Dị Thú xuất hiện, dân trấn phải nô nức cùng nhau tập trung lùng bắt, như vậy mới đúng lẽ thường.
Đổi lại, người dân trong trấn dường như rất bình thường, không có chút nào cho thấy bọn họ hào hứng với Dị Thú, thậm chí tin tức còn không ai biết.
“Chờ ba người Trần Phi đến, chúng ta thử đi vào rừng tìm kiếm, nếu như không thấy lúc đó rời đi không muộn.”
“Chị Thanh Thanh, ngươi vì sao phải cố chấp với Dị Thú như vậy?” Triệu Tiên Nhi có điều không hiểu, Trần Thanh Thanh từ gia thế cho đến địa vị đều cao, sắc đẹp cũng hơn người, chỉ cần nàng chịu nói ra, chẳng những trong nhà, ngay cả các quý công tử Nam Hoang Thành đều sẽ đạp phá cửa để mang Chiến Thú xếp hàng dâng tặng nàng, vì sao còn phải vất vả đến nơi này tìm kiếm, đổi lại là nàng mà nói, sẽ để trong nhà người đi lùng sục hoặc là mua sắm.
“Một năm sau ta sẽ tốt nghiệp Nam Hoang Trung Cấp Học Viện, chính thức bước vào Cao Viện, nhưng ta không cam lòng ở lại trong Nam Hoang Thành, nơi này là cực hoang chi địa, là nơi hang cùng ngõ tận, bất quá chỉ là như vậy, không có tiến triển, ta không muốn một đời chôn ở nơi này.” Nói, nàng ngước nhìn bầu trời xa xăm, cho thấy ước mơ bay xa, mục tiêu không phải là nơi này, thậm chí, không phải là tinh cầu này.
“Vậy ngươi dự định đi đâu?” Triệu Tiên Nhi từ nhỏ còn chưa ra khỏi Nam Hoang Thành, nàng không biết quá nhiều về thế giới bên ngoài như Trần Thanh Thanh, nàng hỏi chẳng qua là hiếu kỳ, muốn biết tâm của thiếu nữ xinh đẹp đặt ở nơi nào.
“Còn chưa quyết định.” Trước mắt hãy còn quá sớm để làm dự định, lại nói Dị Thú còn chưa bắt tới tay, định trước cũng không làm được cái gì bởi vì năng lực không có.
Không có năng lực, nói ra cũng chỉ khiến cho người cười chê, còn không bằng để tâm truy tìm lùng bắt Dị Thú.
. . .
Rời khỏi quảng trường.
Trên đường, Lục Kha bỗng rơi vào trầm tư.
Hôm nay quan chiến để hắn nhận ra các học viện học viên không phải người nào cũng có chiến thú, hoặc là cho dù có thì cũng không có một đầu chiến thú đạt cách.
Những chiến thú đó, giống như chỉ là sủng thú, nuôi dưỡng chỉ để làm sủng vật hơn là chiến đấu, ngoài ngoại hình có chút thuận mắt dễ nhìn, chiến đấu lực toàn không, đó là không nói đến bọn chúng không qua huấn luyện, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ thiếu thốn, không phát huy ra được chút gì sức mạnh.
“Chị, ngươi có phát hiện không, học viện học viên cũng có rất nhiều người không có chiến thú?”
“Tất nhiên là.” Lục Na nói xong, ánh mắt nhìn qua nhà mình em trai, có chút nghi ngờ hỏi: “Tiểu Kha, ngươi lại có ý nghĩ gì?”
Lục Kha mỉm cười nói: “Chị, ta muốn kiếm chút tiền.”
Kiếm tiền?
Lục Kha nhẹ gật đầu, sau đó lặng im không nói, Lục Na cũng không có hỏi.
Chỉ cần là Lục Kha ý muốn, dù là làm gì nàng cũng sẽ ủng hộ, cho dù có là g·iết người nàng cũng không ngăn cản. Tất nhiên, nàng biết Lục Kha là sẽ không làm những chuyện không có chủ đích.
Đi vào trong núi, hai người tiếp tục tiến sâu vào rừng, vẫn là Lục Bạch săn g·iết hung thú, Lục Kha hấp thu hồn phách, Lục Na tu luyện.
Lần này, Lục Bạch vừa mới đem một đầu hung thú Sói Xám cấp 7 cho đánh gần c·hết, Lục Kha tiến lên nhưng không có vội g·iết c·hết, mà cùng Lục Bạch câu thông: “ngươi có thể hay không đem nó hồn phách nhốt lại?”
Lục Bạch không nói một lời liền đem Sói Xám hồn phách cho thu mất, cũng không biết nó là nuốt vẫn là giam cầm.
Lục Kha đem dụng cụ chứa nước lấy ra, lấy tiểu đao cắt lấy hung thú huyết dịch, thu vào ống nước cất trữ.
Huyết dịch hung thú loài sói đã có, hung thú hồn phách cũng có, duy chỉ có hung thú tinh hạch chưa có, chỉ cần tìm được 1 khỏa hung thú tinh hạch, cho dù là cấp thấp liền có thể bào chế Huyết Sa, dùng để khắc Thú Văn.
Muốn tăng lên huyết mạch loài thú, Thú Văn là phương pháp tốt nhất, cũng ít tốn kém nhất, nhưng quá trình đòi hỏi lâu dài, ngược lại các loại phương pháp khác hoặc là tốn kém chi phí cực cao, hoặc là xác suất thành công không cao, hoặc là quá khó tiến hành.
Tỷ như phương pháp thôn phệ huyết nhục đồng loại của Lục Bạch, biết là có hiệu quả tức thì và xác suất thành công tuyệt đối, nhưng độ thi hành quá khó, hầu như không biết ở nơi nào có Hắc Ám Dị Chủng để nó săn g·iết. Nếu chỉ đợi săn g·iết Quái Vật để tăng lên sức mạnh, còn không bằng để Lục Bạch săn g·iết hung thú thôn phệ huyết dịch, mặc dù tỷ lệ thành công tăng lên huyết mạch quá nhỏ, nhưng có còn hơn không, đỡ mất công chờ đợi mà không mang lại kết quả gì.
“Tình hình trước mắt, muốn tìm một khỏa hung thú tinh hạch quá khó.” Lục Bạch thực lực có hạn, chỉ có thể đối phó hung thú cấp 10 trở xuống, thậm chí hung thú cấp 10 đã là quá sức với nó, trong khi hung thú cấp 30 trở lên may ra mới có tinh hạch, vì đó muốn g·iết hung thú thu lấy tinh hạch là không có khả năng.
Không săn g·iết hung thú, chỉ còn cách duy nhất là mua sắm, nhưng hắn chị em một nghèo hai trắng, chuyện mua sắm hung thú tinh hạch thôi đừng nghĩ đến, bởi vì giá trị tinh hạch quá cao, không thể với tới.
“Hay là thử cách khác xem.”
Dựa theo ký ức trong đầu, muốn khắc thú văn, bắt buộc phải có Huyết Sa làm dẫn. Huyết Sa, thành phần trọng yếu là thú huyết, trong đó lấy huyết mạch độ đậm làm tiêu chuẩn, huyết mạch nồng độ càng cao Huyết Sa hiệu quả càng mạnh và ngược lại. Tiếp theo, đó là Thú Hồn, muốn Huyết Sa đạt hiệu quả tối ưu, phải có thú hồn làm dẫn. Thú Hồn càng mạnh, độ dung nhập Huyết Sa vào thân thể càng mạnh, nhưng cũng không nhất định phải cần Thú Hồn quá mạnh bởi vì chủ huyết ý chí kháng cự rất có thể đem sinh thú tinh thần cho sụp đổ, dẫn đến bạo thể mà c·hết. Sau cùng là Thú Hạch, nó tác dụng chính là duy trì tính ổn định kéo dài, giúp Thú Văn tồn tại mà không phai nhạt theo thời gian.
Trước mặt không có Thú Hạch, Huyết Sa bào chế đi ra cũng không ảnh hưởng hiệu quả làm sao, nhưng Thú Văn chắc chắn sẽ không thể duy trì thời gian quá lâu, như vậy hiệu quả là rất có hạn.
Thú Văn phương pháp lấy thời gian kéo dài mà tăng lên huyết mạch, nếu như không thể duy trì, vậy xem như hiệu quả không có, tất cả công sức nói rõ đều là lãng phí.
Trừ phi!
Nghĩ đến đây, Lục Kha trong mắt song đồng bỗng dưng lóe sáng: “xảy ra biến dị!”
Nhớ đến lần trước thôn phệ Quái Vật nhỏ, Lục Bạch bỗng dưng tiến hóa, nói rõ huyết dịch quái vật nhỏ kia rất có khả năng để cho sinh thú huyết dịch nâng cấp hoặc xảy ra biến dị.
“Nếu như Huyết Sa tạo ra không cần tính ổn định kéo dài, mà mục tiêu xảy ra biến dị, như vậy có thể thử.”
Duy trì ổn định tính kéo dài theo thời gian, hiệu quả quá mức bé nhỏ và thời gian kéo dài quá lâu để thấy được thành quả, như vậy mà nói đem chiến thú ra buôn bán cũng không có quá nhiều người để ý, còn không bằng đem nó cho biến dị, hiệu quả tức thì, như vậy thành quả có ngay trước mắt, chắc chắn chiến thú sẽ rất có giá trị.
Nghĩ đến đây, Lục Kha đem Lục Bạch gọi tới, thông qua ý niệm truyền đạt kế hoạch, để nó phun ra một điểm huyết dịch vào trong ống nước.
Lục Bạch do dự một lát, sau cùng vẫn là làm theo, đem huyết dịch phun vào trong ống. Đây là nó chân huyết, không phải hung thú huyết dịch vừa mới hấp thu, những kia huyết dịch là không có giá trị, nó cũng không có ý định lừa người qua ải, đem Lục Kha cho lừa dối.
“Tốt!” Lục Kha đưa tay xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng nói ra: “tạ ơn!”
Lục Bạch mất đi ba giọt chân huyết nhưng nghe được lời nói tạ ơn chân thành của Lục Kha cũng không có cảm thấy hao tổn mất mác gì, ngược lại có chút cao hứng, bởi nếu Lục Kha thật sự tạo ra kỳ tích, nó lũ kia chiến thú sau này chính là nó tử tôn, bởi vì bọn chúng trên thân đều có mang huyết mạch của nó.
Thật sự mong đợi a.
Huyết dịch đã có, thú hồn đã có, chân huyết của Lục Bạch cũng đã có, tiếp đó là luyện chế Huyết Sa. Chuyện này Lục Kha sẽ không tự mình làm, mà sẽ để cho Lục Na tiến hành.
Lục Na bây giờ thân thể có Thái Dương Chi Lực, chỉ cần nàng chịu bỏ ra công sức có thể đem huyết dịch tinh luyện đến mức tối đa, như vậy hiệu quả so với hắn luyện chế phải hơn gấp mười lần.
“Chị, ngươi dừng lại tu luyện một lát, đem huyết dịch giúp ta luyện chế.” Lục Kha đem tất cả dụng cụ và vật phẩm lấy ra đặt xuống trước mặt Lục Na, đem ý tứ trình bày, cũng nói rõ từng chi tiết vấn đề và phương pháp xử lý giống hệt như trong ký ức truyền thừa, xong để cho nàng bắt đầu thử luyện.
Lục Na nhẹ gật đầu, chỉ cần em trai nàng cần, nàng là hai tay ủng hộ, không cần hỏi lại điều gì.
Lục Kha để cho nàng thử luyện Sói Xám huyết dịch, nàng liền dựa theo phương pháp truyền thụ đi luyện, tất nhiên lần đầu tiên có chút khó làm vì chưa có kinh nghiệm cho nên thất bại.
Thử lại!
Lần nữa thất bại.
Thử lại!
Lại thất bại.
Tiếp tục luyện. . .
Thất bại.
[. . .]
Không biết thời gian đi qua bao lâu, cũng không biết lãng phí bao nhiêu giọt huyết dịch và công sức, rốt cuộc Lục Na cũng đem nhiệt độ điều chỉnh hợp lý và tránh được những chi tiết nhỏ sai sót, đem sói huyết cô đọng thành một giọt huyết tinh.
Đây là huyết dịch chi tinh hoa, chỉ cần đem hung thú hồn phách và thú hạch điều chế hòa vào và luyện chế lần nữa sẽ thành là Huyết Sa. Tất có thể đem ra sử dụng để khắc Thú Văn.
Thấy được Lục Na luyện ra huyết dịch chi tinh hoa, Lục Kha mừng rỡ, sau đó lại để cho nàng đem chỗ huyết dịch còn lại cho luyện, thu về bảy giọt huyết tinh.
Bảy giọt huyết tinh, thêm vào Lục Bạch ba giọt chân huyết, tất có thể pha chế ra mười giọt Huyết Sa, đủ để khắc ra mười đường Thú Văn.
Đối với hung thú, thân xác mạnh mẽ hẳn là có thể chịu đựng được hai đến ba đường Thú Văn, nhưng dã thú hoặc là tiểu thú, thể xác non nớt hoặc là quá yếu không hẳn có thể chịu đựng được, dù là một đường văn cũng không chắc chắn.
Vừa rồi luyện chế huyết tinh, Lục Na đã hao phí khá nhiều tinh thần và nguyên lực, nàng cần phải nghỉ ngơi và tu luyện trở về, sau đó mới có thể tiếp tục.
Lục Kha cũng không vội vã. Bởi vì có vội cũng không dùng, không nói một bước sau cùng càng phải cẩn trọng, cho dù là Huyết Sa luyện chế thành, cũng chưa thể ngay lập tức tiến hành.
Muốn khắc Thú Văn, bắt buộc phải có đao khắc chuyên dụng như vậy mới phát huy hiệu quả, tiếp đó phải quen tay thông thạo các loại đường văn. Thú Văn có nhiều loại, phân theo cấp bậc và chủng loài, mỗi một cấp bậc sẽ có loại đường văn khác nhau, mỗi một chủng loài sinh vật sẽ thích hợp với một loại đường văn riêng biệt, không loài nào giống loài nào, nếu như dùng sai loại, nhẹ thì gây ra phản phệ, nặng thì bạo thể mà c·hết.
Vì đó Lục Kha phải dò xét ký ức nhiều lần để nắm chắc kinh nghiệm, không thể sai lầm.
Còn về đối tượng để khắc thú văn, hắn dự định sẽ dùng Sói Con làm đối tượng thử nghiệm. Thứ nhất là Sói Con cùng với quái vật nhỏ đã có qua một giai đoạn ngắn tiếp xúc trong bào thai, dù không chắc có liên hệ huyết mạch nhưng hẳn là quen thuộc khí tức, có thể sẽ chịu đựng được nó huyết mạch và cơ hội xảy ra dị biến xác suất khá cao. Thứ hai, Sói Con hãy còn nhỏ, thân thể yếu ớt không sai nhưng nếu như có thể chịu đựng, xác suất xảy ra dị biến càng tăng cao. Thứ ba, nó còn nhỏ, dễ dạy dỗ huấn luyện và dễ dàng tạo dựng tình cảm để nó lòng cảm mến tăng lên đến mức trung thành không phai.
Vì đó Sói con chính là lựa chọn thứ nhất và cũng là đối tượng tốt nhất thử nghiệm.
. . .
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tinh Hải Đại Tặc Hành,
truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
Tinh Hải Đại Tặc Hành full,
Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!