Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành
. . .
Một tiếng nhẹ rên. Thanh niên ngủ say rất lâu bất ngờ tỉnh lại.
"Ngươi tỉnh?" Lục Kha đi tới ngồi xuống đối diện, tiện tay đem hắn đỡ dậy, quan sát thấy thanh niên bộ dáng suy nhược, nhỏ giọng khuyên: "vị đại ca này, ngươi hãy còn suy yếu, tốt nhất nằm yên nghỉ ngơi không cần vội động."
Khụ !
Thanh niên bỗng ho khan, phun ra một búng máu đen tanh tưởi, hơi thở cũng nhờ đó thông suốt khá nhiều.
"Đây là đâu?"
Thanh niên lời nói để Lục Kha nghe không ra ý tứ, nhẹ lắc đầu: "vị đại ca này, ngươi nói cái gì ta không hiểu được."
Thanh niên dường như nhận ra ngôn ngữ khác biệt, lập tức nhẹ ấn lên nguyên giáp làm cho một màng sáng xuất hiện, sau đó nhẹ điểm mấy lần để cho một luồng tin tức truyền thẳng vào não bộ, lát sau thanh niên giống như thông suốt ngôn ngữ đối phương.
"Đây là đâu và ta làm sao lại ở nơi này?" Thanh niên lặp lại câu hỏi, lần này Lục Kha nghe hiểu lời nói của đối phương.
"Đây là Nam Hoang Trấn đến gần Hoang Nguyên Chi Địa, đại ca ngươi bị kẹt trong tinh hạm mảnh vỡ, được chị ta cứu về."
Lục Kha đem tình huống lúc đó kể sơ lược để thanh niên hiểu được bản thân là ở vào hoàn cảnh như thế nào.
"Tạ ơn!" Nghe xong Lục Kha tường thuật, thanh niên ánh mắt cảm kích nói lời tạ ơn, cũng biểu đạt thiện cảm chủ động giới thiệu: "ta gọi Na Khan, là sĩ quan hậu cần chuyển vận quân trang, thuộc quân đoàn số 19 q·uân đ·ội Horos Chính Phủ Liên Bang."
Nói, hắn ấn nhẹ vào nguyên giáp, đem chính mình huy chương chứng minh thân phận lấy ra, đem tin tức bên trong phóng xuất để Lục Kha nhìn thấy.
Mặc dù không hiểu được ngôn ngữ đối phương, nhưng qua hình ảnh Lục Kha là có thể nhận biết những tin tức trước đó thanh niên nói ra đều là thật.
"Na Khan đại ca, ngươi là quân nhân, vậy làm sao lại rơi vào tình cảnh b·ị t·hương nặng như vậy?"
Lục Kha ý nghĩ rất đơn giản, quân nhân có v·ũ k·hí rất tốt a, làm sao còn để bị người đánh?
Nhắc đến việc này làm cho thanh niên không khỏi tức giận nghiến răng: "chúng ta hành trình vận chuyển bị tiết lộ, trong quân có kẻ phản bội đem tin tức nội bộ bán cho vũ trụ hải tặc đoàn, khiến cho hạm đội trên đường vận chuyển bị phục kích, phân nửa tinh hạm rơi vào vòng vây mai phục của đối phương và gần như bị diệt, chúng ta tinh hạm cố gắng phá vỡ vòng vây chạy ra nhưng kết quả vẫn là bị tặc quân t·ruy s·át đánh g·iết, tinh hạm phá vỡ, ta khoang cứu hộ gặp sự cố bất ngờ không kịp thoát ra."
Nói đến đây Na Khan không cần lại nói, bởi vì kết quả sau đó Lục Kha đã biết, may mắn là hắn vậy mà sống sót, đây đúng là một kỳ tích.
Hắn ánh mắt cảm kích nhìn qua Lục Kha, vừa muốn nói gì đó liền bị Lục Kha c·ướp lời: "Na Khan đại ca, ngươi ngủ lâu như vậy hẳn là rất đói a."
Nói, Lục Kha chủ động đi vào trong bếp, lát sau mang ra một bát cháo đặt xuống trước mặt Na Khan: "xin mời dùng!"
Na Khan cũng không tiện cự tuyệt, sự thật hắn cũng đang rất đói, mặc dù là quân nhân và là tu hành giả, nhưng vừa mới trải qua b·ị t·hương nặng, thân thể rơi vào trạng thái suy nhược trầm trọng đang rất cần năng lượng bổ sung.
Na Khan làm ra biểu lộ cảm tạ, đưa tay nhận lấy bát cháo, không qua mấy phút đã ăn xong.
Lục Kha đem nước đưa tới, trong nước nấu loại thuốc bồi bổ mà Lục Na thường cho hắn uống để khỏe mạnh, đặt xuống trên tay Na Khan: "Na Khan đại ca, ngươi sau đó có dự tính gì?"
Na Khan đem nước uống cạn, cũng không để ý đến loại nước thuốc là gì, chỉ trầm giọng nói: "trước chữa thương lại nói."
Ăn uống xong, Na Khan chủ động ngồi dậy tu luyện, đem trên thân nguyên giáp thu hồi, để lộ thân trần với rất nhiều đường văn màu đen ẩn hiện trên da giống như là hình xăm, nhưng khác lạ ở chỗ khi Na Khan tu luyện những đường văn này bỗng sáng lên và chủ động đem nguyên khí hấp thu.
Mấy mươi đường văn cùng lúc sáng lên đem nguyên khí hấp thụ tốc độ rất nhanh, so sánh với Thú Pháp tốc độ cũng là không kém.
Lục Kha cũng không có làm phiền Na Khan tu luyện, một người đi tới giường đá ngồi xuống. Mấy ngày qua hắn đã thử tu luyện, nhưng bản nguyên chi lực mất đi để hắn không còn khả năng hấp thụ nguyên khí được nữa, trong thân loại kia thần bí nguyên lực cũng biến mất không còn.
Không có việc gì làm, quá nhàm chán Lục Kha liền đem ký ức ra dò xét. Bên trong truyền thừa ký ức từ Hắc Ám Dị Chủng mẫu thú truyền thụ, ngoài Thú Pháp tu luyện, còn có kèm theo mấy loại chiến kỹ, Lục Kha cẩn thận dò xét, đem chúng sắp xếp thành năm bộ chiến kỹ.
【Thú Trảo Công】 【Âm Thần Hống】 【Nguyên Năng Bạo Kích】 【Dạ Ảnh Bôn Hành】 【Tụ Lôi Âm Sát】.
Thú Trảo Công là tuyệt kỹ cận chiến, tu luyện chiến kỹ cần đem cơ bắp huyết nhục thân thể cường hóa mạnh mẽ, đặc biệt phải đem thú trảo cường hóa đến mức đao thương bất nhập mới xem là có thành tựu.
Âm Thần Hống là tuyệt kỹ dùng tiếng kêu để phát ra sóng âm công kích linh hồn, đem tinh thần chấn choáng cho mất đi năng lực nhận thức, Lục Kha đã từng nhìn thấy quái vật nhỏ thi triển tuyệt kỹ này, cực kỳ lợi hại.
Nguyên Năng Bạo Kích, tuyệt kỹ t·ấn c·ông tầm xa, đem năng lượng ngưng tụ thành quả cầu đánh phá mục tiêu, năng lượng càng nhiều mức độ sát thương càng lớn, không có giới hạn cuối cùng.
Dạ Ảnh Bôn Hành, tuyệt kỹ tăng lên tốc độ di chuyển, lần đó quái vật nhỏ chính là thi triển tuyệt kỹ này để tránh Lục Na vây bắt, nếu không phải có Lục Bạch thu hút sự chú ý để Lục Na bất ngờ t·ấn c·ông phủ đầu, quái vật nhỏ lần đó chưa hẳn sẽ thất thủ.
Lục Kha rất là tâm động, đem chiến kỹ xem xét cẩn thận, mặc dù nó nội dung đã nhập vào trong ký ức, bất cứ khi nào cần đều có thể xuất ra, nhưng hắn cần nghiền ngẫm nội dung để thấu triệt phương pháp tu luyện.
Chiến kỹ này không yêu cầu phải có nguyên lực, chỉ cần dùng thân thể năng lượng liền có thể tu luyện, tất nhiên là có nguyên lực gia trì thì tốc độ sẽ tăng lên cực kỳ thần tốc, bình thường thân thể lực lượng không làm sao so sánh được.
Nghiền ngẫm nửa ngày, hắn rốt cuộc đem chiến kỹ phương pháp tu luyện nắm trong tay.
Nhưng Lục Kha cũng không vội tu luyện, mà đem cuối cùng một chiến kỹ nội dung xem xét.
Tụ Lôi Âm Sát, tuyệt kỹ công kích có sức mạnh hủy diệt, là sát chiêu dùng đối phó kẻ địch có sức mạnh lớn hơn bản thân, Lôi Âm có sức công phá mạnh mẽ, chỉ cần kẻ địch trúng chiêu dù không g·iết c·hết t·ại c·hỗ cũng sẽ trọng thương bất trị bỏ mình.
Tất nhiên tuyệt kỹ lợi hại như vậy tu luyện độ khó rất cao, ngoài việc phải tìm ra địa lôi âm trạch hoặc là lôi thạch để rèn đúc lôi thể, còn phải chịu đựng Lôi Âm t·ra t·ấn, nếu như ý chí không đủ tất sẽ bị Lôi Âm hủy diệt, thi cốt vô tồn.
Điều làm Lục Kha chú ý nhất, không phải chiến kỹ uy lực ra sao, mà chính là nội dung có nhắc đến phương pháp rèn đúc lôi thể, trong đó nhắc đến lôi căn thích hợp nhất tu luyện chiến kỹ, ngoài ra, vô căn cũng miễn cưỡng đáp ứng khả năng.
Vô căn, tất nhiên là nhắc đến những người không có khả năng hấp thụ nguyên khí, mà Lục Kha chính là một phần tử trong đó.
Địa lôi âm trạch !
Muốn rèn đúc lôi thể bắt buộc phải tìm được địa phương có lôi âm, chính là địa lôi âm trạch, nơi đó thường xuất hiện lôi thạch, đem lôi thạch luyện hóa sẽ đúc ra lôi thể, năng lực mạnh yếu còn tùy thuộc vào lôi thạch hấp thu.
Đối với vô căn, tu luyện chiến kỹ độ khó gấp bội, nhưng việc này không làm cho Lục Kha từ bỏ, ngược lại kiên định mười phần.
Quyết định!
Hắn, sẽ tu luyện chiến kỹ này.
Mặc dù Thú Pháp có thể đem bổn nguyên chi lực của người khác ép ra, nhưng hắn không có khả năng hấp thụ, bởi vì bản nguyên chi lực không còn, cho dù cưỡng ép hấp thu, nguyên căn cũng sẽ tiêu tán, trừ phi có bí pháp đem nó giữ lại, nếu không chỉ là lãng phí công sức mà không thu được hiệu quả gì.
"Lôi thạch a!" Hắn nhớ kỹ việc này, từ đó mật thiết chú ý.
Buổi chiều!
Lục Kha cùng Na Khan hai người đi dạo trong trấn.
Na Khan trên thân thương thế hãy còn chưa khỏi nhưng qua mấy canh giờ tu luyện đã có thể miễn cưỡng đứng dậy đi lại. Hắn muốn đi ra mua sắm một số dược vật cần thiết để chữa trị tổn thương, nếu không nội thương rất khó lành, còn phải mất nhiều thời gian chữa trị.
"Na Khan đại ca, đối với người ngoài ngươi hãy xưng hô là Lục Nam, là chúng ta anh họ từ Vương đô tới." Lục Kha lặp lại căn dặn mấy lần để cho Na Khan nhớ kỹ.
Na Khan cũng không có đem chuyện này hỏi lý do, bất quá là một cách xưng hô mà thôi, đổi cái tên cũng không vấn đề.
Lần này đi ra, Lục Kha chính là muốn đi tiệm tạp hóa giao sủng lương nhất đẳng cho Phúc lão, ngờ đâu tiệm tạp hóa hôm nay đến một người lạ mặt, Lục Kha đi vào cũng không được tiếp đón, khác xa so với Phúc lão thái độ thường ngày.
"Vị này lão bá, cho hỏi Phúc lão làm sao không thấy?" Hết cách, Lục Kha phải tự mình lên tiếng hỏi thăm.
Vị này Đào hộ pháp vẻ mặt khó chịu quét mắt nhìn qua Lục Kha, thấy hắn chỉ là một đứa trẻ cũng không có để vào trong mắt, bâng quơ lơ đễnh đáp lời: "đi Hoàng Sa Trấn thăm họ hàng mấy ngày, có chuyện gì không?"
Hoàng Sa Trấn ?
"Đó không phải là nơi Phúc lão lão bà bị đạo tặc c·ướp g·iết sao?" Lục Kha trong lòng nổi lên nghi ngờ, "lần trước Phúc lão nói qua, đó là nơi làm cho lão mất đi thân nhân, lão một đời cũng không muốn trở lại, làm sao bỗng nhiên đi Hoàng Sa Trấn rồi?"
Hắn đưa ánh mắt nghi ngờ đánh giá người chủ mới, cảm thấy người này một thân lệ khí quá nặng, cho dù có cố giả dạng thường dân cũng không thể nào che giấu được oán khí trên thân toát ra.
Cùng Lục Bạch cộng sinh khế săn g·iết hung thú bấy lâu, Lục Kha đối với lệ khí sinh ra rất là mẫn cảm, hắn dám cam đoan người trước mặt đã g·iết qua rất nhiều hung thú, hoặc là, người!
"Có mua đồ hay không, không mua mà nói hãy đi chỗ khác để ta buôn bán." Đào Trọng Văn không chút kiên nhẫn quát mắng.
Vốn là muốn đem sủng lương giao ra, Lục Kha nghe được Đào Trọng Văn quát mắng tức thì từ bỏ ý định, vội vã cúi đầu nói: "thật có lỗi, ta muốn tìm Phúc lão vay mượn chút bạc, đã người không có đành thôi vậy."
Mặc dù tuổi không lớn, nhưng từ nhỏ cùng Lục Na lăn lộn trong trấn, hắn kinh nghiệm tích lũy rất nhiều, ứng phó tình huống rất là trôi chảy.
"Hừ!" Đào Trọng Văn hừ lạnh một tiếng, đem hắn xua đuổi đi ra: "chỗ ta không có bạc, ngươi đi chỗ khác tìm người vay mượn đi thôi."
Mặc dù cố gắng kiềm chế để không biểu lộ ra sự tức giận, nhưng Lục Kha qua lời nói của đối phương có thể đánh giá được người chủ mới cửa hàng này rất khó chịu với hắn.
Rời khỏi cửa hàng tạp hóa, Lục Kha đi nhanh qua một góc phố gần đó, ẩn nấp quan sát, hắn thấy được ông chủ mới không có tính kiên nhẫn như Phúc lão, thường hay quát mắng người, nhất là những đứa trẻ như hắn.
Điều này trái ngược hoàn toàn với Phúc lão, còn nhớ năm đó hắn và Lục Na đói sắp c·hết, may nhờ té ngã trước cửa hàng mà được Phúc lão cho ăn cháo nóng, còn mỗi ngày dành cho một chút cơm trắng để sống qua ngày, từ đó hai người mang ơn lão rất nhiều.
"Na Khan đại ca, ngươi từng là quân nhân, có nhận ra người kia trên thân lệ khí?"
Na Khan đang ngồi trong góc, nghe Lục Kha lời nói bỗng ngẩn đầu, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ: "ngươi cũng thấy?"
Lục Kha nhẹ gật đầu thay cho lời đáp.
"Hắn ta là kẻ g·iết người, còn là g·iết không ít người."
Na Khan từ lúc nhìn thấy Đào Trọng Văn liền đã nhận ra người này hẳn là kẻ ác, lệ khí quá nặng, đối với hắn sinh ra kháng cự chi tâm, do đó mới khó chịu với Lục Kha.
Na Khan lời nói để Lục Kha có chút lo lắng cho Phúc lão.
Nếu như là người khác, Lục Kha là sẽ không để ý chút nào, nhưng Phúc lão cưu mang chị em hai người suốt bảy năm dài, làm người phải biết báo ân, Lục Kha là không thể làm ngơ như không biết.
"Đi thôi!" Na Khan chủ động đề nghị: "chờ ta mua sắm dược vật ổn định thương thế, sẽ giúp ngươi đem chuyện này điều tra."
. . .
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tinh Hải Đại Tặc Hành,
truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
Tinh Hải Đại Tặc Hành full,
Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!