Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 33: Chính biến Huyền Vũ Môn!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Trường Bạch ở trong ngôi chùa đang tu hành thì cảm nhận được khí tức đó xuất hiện. Trong lòng mách bảo cậu phải mau chóng tiêu diệt nó để không làm gây họa cho nhân gian.

Chớp mắt, cậu lập tức biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện lại thì ngay lúc đó đã đứng trước mặt Thế Dân, cả người tỏa ra kim quang bảy màu. Những khí thể màu đen đó ngay lập tức lui đi, mưa rơi trên thân cũng lập tức hóa thành khói đen bay mất.

- Thứ nghiệt chủng này lại có thể xuất hiện ở đây. - Trường Bạch nhìn về phía thứ hắc khí kia nói ra.

Thế Dân nhìn người này, biết người này là một cao tăng từng nói chuyện với phụ hoàng tối hôm qua. Khi cậu ta xuất hiện thì ngay lập tức Thế Dân đã có thể cử động bình thường.

- Cảm tạ đại sư. - Hắn ta đáp lại một câu rồi chạy xuống tường thành kéo đám binh sĩ của hắn vào trong.

Nhìn thấy binh lính của mình tiêu hao gần hết, hắn vô cùng tức giận muốn chém c·hết lũ Đột Quyết khốn nạn kia.

Trường Bạch xuất hiện thì tên hắc khí kia có chút run sợ. Nhưng hắn không dám thả lỏng vì thứ hắc khí này rất khó tiêu diệt.

Những ngày gần đây học theo phật pháp, cậu nghiên cứu ra được pháp thân kim phật, không ngần ngại mà sử dụng nó rồi hóa thành một luồng kim quang lao tới.

Một chưởng đánh tới, hắc khí kia như bị đình trệ, một chưởng của cậu đánh lên trên thân của hắn khiến hắn bay mất rất nhiều hắc khí. So với lần trước chúng sẽ hội tụ lại, cậu tiêu hao rất nhiều pháp lực để tiêu triệt hắc khí thì bây giờ rất dễ dàng.

Nhân cơ hội đó, cậu gọi ra rất nhiều phân thân đang hóa pháp tướng liên tục đánh chưởng lên hắc khí.

Hắc khí như gặp phải khắc chế, chẳng mấy chốc đã hóa thành khói tan đi.

Nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc. Thuật sĩ Đột Quyết hiến tế thân thể binh lính trên chiến trường gọi ra càng nhiều hắc khí giống vậy.

Trường Bạch lại gọi phân thân đối quyết với chúng. Nhưng số lượng của hắc khí rất nhiều. Đánh mãi không hết.

Cậu gọi ra pháp tướng đại phật, ngồi giữa không trung nhìn vừa niệm kinh trừ tà vừa điều động pháp lực khiến chữ ra thành tiếng rồi đánh về phía đám hắc khí.



Từng chữ phạn như dây xích nối liền nhau liên tục hoành hành trên chiến trường đánh tan hắc khí.

Ngay khi tiêu diệt hết. Thuật sĩ không thể chịu được tiêu hao lớn như vậy, cả người gầy gò khô khốc gục gã xuống đất. Tướng lĩnh Đột Quyết thấy trận này tiêu hao hết toàn bộ nhân lực của cả hai bên mà vẫn không thể thắng được.

Bọn họ lập tức rút lui.

Trường Bạch hạ xuống dưới tường thành nhìn chúng binh sĩ Đại Đường một chút rồi rời đi.

Đối với cậu thì việc làm lễ siêu độ cho binh sĩ không phải phong cánh của cậu, cậu chỉ muốn tu tập và đối chọi với hắc khí đó để tìm được đường trở lại phương Nam, tìm xem có chuyện gì xảy ra thực sự với mình.

Sau trận đó, hai bên mất rất nhiều thời gian chỉnh đốn lại đội ngũ trong quân. Thi thoảng có những lần xung đột nhỏ diễn ra nhưng không quá chấn động, thậm chí hắc khí không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.

Trường Bạch dự định sau khi Độ Kiếp thành công sẽ đi gặp Tôn Ngộ Không cùng Hồng Hài Nhi.

Về phần Ngộ Không hiện giờ hắn đang vô cùng giận dữ với Ngưu Ma Vương.

- C·hết tiệt! Sao lại bảo ta đi làm cái chuyện xấu hổ đó cơ chứ! - Ngộ Không chỉ thẳng mặt lão nói ra.

- Bình tĩnh đi Ngộ Không. - Hồng Hài Nhi vừa an ủi vừa buồn cười bộ dạng ngày đó.

Lúc ấy tiến vào trong động, nhìn thấy Ngộ Không cả người chẳng chút lông lá, mặt trắng bệch lại nhăn nheo rất khó mà nín nhịn được.

- Sắp xong rồi, đệ ráng chịu một chút nữa. - Ngưu Ma Vương an ủi.



- Hừ! Tên nhóc c·hết tiệt. May mà đại ca không thấy được cảnh đó. Nếu không thì ta dùng một gây đ·ánh c·hết ngươi. - Ngộ Không quay người đi không thèm để ý tới bọn họ.

- Nói mới nhớ, đại ca dạo gần đây không biết thế nào. - Hồng Hài Nhi có chút nhớ hắn. Quan trọng nhất vẫn là cùng lão ca đối luyện chiêu thức. Ngày nào cũng bị con khỉ này và lão cha đánh thừa sống thiếu c·hết, đã quá mệt mỏi rồi.

Đang ngồi trầm ngâm cả đám thì một bức thư được con bồ câu mang lại.

Ngộ Không nhìn thấy nó thì rất giận dữ muốn đánh nó nhưng không thể vì nó chỉ là con chim nhỏ bé không thể ra tay với thứ yếu đuối hơn mình. Nó biết điều đó vì đại ca đã dạy nó như vậy.

Nó giận vì bản thân có pháp thuật thiên lý truyền âm mà vẫn phải sử dụng bồ câu để đưa thư.

Mà đưa thư tới thì chắc chắn hắn lại phải hóa thành thứ không lông đi thực hành.

Ngộ Không sau khi đọc tin ấy thì lập tức hóa thành một làn gió rời khỏi nơi này.

- Cha, người để Ngộ Không đi làm chuyện gì thế? - Hồng Hài Nhi dù đoán ra được là để Ngộ Không tiến vào trong xã hội loài người nhưng vẫn không khỏi tò mò mục đích thật sự của hắn.

- Trẻ con không nên biết nhiều. - Ngưu Ma Vương vẫn âm trầm nói lại, không để tâm tới. Khác rất nhiều so với lúc Trường Bạch gặp mặt lão lần đầu tiên.

- Lão thay đổi rất nhiều những năm gần đây. - Hồng Hài Nhi thầm để ý tới chuyện này nhiều hơn. Theo lời nương kể thì nên chú ý tới lão cha, nếu lão dám léng phéng quá phận thì phải báo lại. Nhưng từ đó giờ vẫn chưa thấy gì cả.

Thánh Anh không để tâm tới lão nữa. Tiến về Hoa Quả sơn gặp đại ca tâm sự.

Giờ Hoa Quả sơn chính là địa bàn của Tôn Ngộ Không cùng Thánh Anh Đại Vương. Ngộ Không là người chỉ dạy cho hầu tử hầu tôn học phép thuật, còn Hồng Hài Nhi thì dạy đám đồng tử, nhưng giờ Ngộ Không có chuyện thì hắn là người đứng ra chỉ dạy cả hai.

Hai năm sau, ngày ấy Đường Cao Tổ triệu tập hai người con có khả năng lên kế vị nhất vào kinh.

Trên đường đi, Kiến Thành ngồi xe ngựa, bên trong xe còn có một người con gái. Chính nàng là người đã câu dẫn Trường Bạch không thành, lại là người buổi đêm chạy tới lều trướng của Kiến Thành.



- Chàng thấy ta có gì khác không? - Ả ta nằm trong lòng Kiến Thành hỏi.

- Ừm... - Kiến Thành nhìn một hồi, lại không thấy điểm gì khác ngoài dung mạo tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành này.

- Khác chứ! Vì nàng sắp trở thành hoàng hậu của ta. - Kiến Thành cười ha hả nói.

Ả định nói thêm gì thì có người nói vọng từ ngoài vào trong.

- Điện hạ! Chúng ta tới nơi rồi, nên xuống thôi.

Rồi Kiến Thành đổi sắc mặt, đứng dậy dứt khoát rồi bước xuống. Lại cảm thấy không ổn, thò đầu vào trong xe bảo nàng ta ở lại đợi.

Ngay khi quay ra, hàng loạt tiếng hét phát ra. Tiếng xé gió v·út qua, một mũi tên cắm phập vào trước ngực Kiến Thành. Binh sĩ đi theo chỉ có vài người, bao gồm cả hoàng đệ Nguyên Cát nhưng không thể địch lại.

Lý Thế Dân đứng trên cao cổng Huyền Vũ Môn nhìn xuống kẻ được phong làm Thái tử cản trở mình bấy lâu nay ngã xuống mà hài lòng mỉm cười.

Sau khi xác định là hắn không thể c·hết thêm lần nữa thì hài lòng cùng tướng lĩnh cận vệ tiến vào trong cung điện.

Vừa tới gặp hoàng thượng, một con chim bồ câu bay tới, hắn đọc xong bức thư này thì cười vô cùng sảng khoái. Giống như trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Quan viên trong triều thấy chỉ có một người Lý Thế Dân tiến vào, kèm theo tiếng binh đao bên ngoài truyền tới cũng biết được số phận của Thái tử.

-------------------

Lời bói vận đã ứng nghiệm, hoàng vị thuộc về Thế Dân, người AN ổn dưới BÀI vị chính là Kiến Thành.

Đường Cao Tổ phong Thế Dân làm Thái tử? Chương sau sẽ có!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top