Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
- Điện hạ. - Một bóng người nhỏ nhắn đứng ngoài cửa gọi nhỏ vào trong.
- Vào đi. - Lý Kiến Thành cho vào, người đó mới xuất hiện.
Người ấy chính là cô gái hồi sáng ngồi trên kỹ viện lầu cao mà bọn họ có chạm mặt nhau.
- Điện hạ, ta nhớ người quá. - Cô ta lập tức nhào vào lòng Kiến Thành làm vẻ mặt nũng nịu. Rồi lại nhìn trên bàn, anh ta đang xử lý sự vụ.
- Không phải ta nói với cô thế nào sao? - Kiến Thành có vẻ không vui nhìn đôi mắt cô ta.
- Th·iếp biết mà. - Ả lập tức đổi mặt, thơm lên má hắn một cái rồi tắt đèn.
Trong một căn phòng nhỏ, một người ngồi trên giường mặc hoàng bào, một người khép nép đứng bên cạnh.
- Bệ hạ, ta đã tìm ra được nơi ở của vị Huyền Tăng ấy. - Thái giám của Đường Cao Tổ nói với ông.
- Vậy thì ngươi dẫn ta tới đó rồi tự mình đứng ngoài, không được phép vào trong. Bất kể thế nào, nếu chưa có sự cho phép thì không được làm gì cả. - Đường Cao Tổ đứng dậy ra ngoài cửa, nói với thái giám phía sau.
- Vâng, bệ hạ. - Thái giám dù lo cho an nguy nhưng vẫn không thể làm gì khác ngoài nghe lời.
Một lúc sau, trước cổng chùa có tiếng xe ngựa ghìm dây cương. Đường Cao Tổ bước xuống, ngay lập tức có một luồng gió nhẹ thổi qua. Đứng trước cổng thì gió thổi từ ngoài vào trong, nhưng khi đứng trước một cây bồ đề cổ thụ cực lớn thì gió lại thổi từ bên phải của ông ta qua.
Điều này làm ông ta rất ngạc nhiên, không ngờ người này đoán được mình tới nên đã chỉ dẫn cho mình đường đi.
Ông ta tới trước một đình viện nhỏ, với bộ bàn ghế gỗ làm từ thân cây đặt dưới một tán cây rộng che phủ có sư thầy đang ngồi nhâm nhi chén trà trước mặt. Trời đã tối nhưng nơi người ấy ngồi vẫn có cảm giác sáng như ban ngày.
Trường Bạch nhìn ông ta tới, nhẹ nhàng ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, rót một chén trà đưa tới trước mặt.
- Cảm tạ đại sư. - Đường Cao Tổ nói lời khách khí với sư thầy, quả là vô cùng kỳ lạ.
Ngồi nhâm nhi ly trà rất lâu nhưng vẫn chưa hề nói gì, Đường Cao Tổ có chút nóng vội.
Lá trên cây Bồ Đề bên ngoài rơi xuống trông thì nhẹ nhưng khi có tác động của Trường Bạch vào thứ đó thì lại khác. Nó như lưỡi dao sắc bén lướt qua người nghe lén ở bên ngoài.
Người đó sợ hãi vội vàng bỏ chạy cùng với v·ết t·hương đang chảy máu.
- Ông thấy trong hai người đó, ai xứng đáng làm vua hơn?
Trường Bạch lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Đường Cao Tổ giật mình, không ngờ sư thầy lại hỏi như thế, là cố tình để cho mình thoái vị nhường ngôi cho chúng sao? Ông ta trầm ngâm một lúc rồi trả lời.
- Kiến Thành tướng tài giỏi, chính trị xuất sắc, rất được lòng dân và quan viên trong triều là người đáng để tin tưởng kế vị nhưng hắn có điểm mềm lòng, ham mê rượu say và săn bắn. Thế Dân là người tài hoa, văn võ đều giỏi, làm người cứng như sắt thép dũng cảm không sợ là một trong số khai quốc công thần.
Nói xong ông nhìn về Trường Bạch đợi cậu ta nói tiếp.
- Vậy là ông vẫn định để trưởng tử lên tiếp quản thái tử?
- Đúng vậy, đại sư có gì chỉ bảo.
- Một bên phục được quan văn, một bên phục được quan võ. Lòng dân có hay không cũng không quan trọng khi một trong hai người lên làm vua.
Nói ít hiểu nhiều, Đường Cao Tổ như ngộ ra.
- Đại sư nói lòng dân không quan trọng nhưng nếu tạo phản thì chẳng phải khắp nơi nổi dậy chia bè kết phái như Tam Quốc? - Đường Cao Tổ hỏi lại.
- Như vậy là ngài đã đánh giá thấp đội quân của mình rồi. - Trường Bạch lắc đầu cười.
- Những trận này Đông Đột Quyết quá hung hãn, binh lực tổn hao rất nhiều, nếu còn dân chúng nổi dậy nữa, sợ là không chống nổi. - Đường Cao Tổ nói.
- Đường đi phía trước đã được định sẵn, người làm vua sớm thể hiện rõ, người mềm yếu ắt đã được an bài. Triều Đường hưng thịnh hơn ba trăm năm rồi cũng suy tàn.
Để lại một câu cuối như này. Trường Bạch chỉ phẩy tay một cái, Lý Uyên đã đứng trước cửa chùa, muốn vào trong hỏi ý câu này nhưng không cách nào đi vào. Như có một bức tường vô hình cản trở ông ta dẫu cho cửa không có.
Không thể làm gì khác, nhưng những lời ấy ông ta cũng không mấy quan tâm nhiều. Ông ta chỉ tò mò xem người này đoán ra triều vận làm thế nào mà thôi. Nghe nó tồn tại được ba trăm năm, ông ta có phần bất mãn.
- Về đi. - Trở vào trong xe ngựa, ông hắng giọng nói với thái giám.
Ngày hôm sau, Kiến Thành và Thế Dân cùng Đường Cao Tổ uống rượu chúc mừng toàn thắng khải hoàn trở về sớm trước trận rồi dẫn binh ra chiến trường.
Chiến trường ác liệt, mỗi người chỉ huy một đạo liên tục tiến đánh mở rộng cương thổ. Đông Đột Quyết bị áp đảo không thể ngóc đầu lên được, chúng hạ ra kế sách cuối, mượn nhờ thuật sĩ mở ra pháp đàn tế thần.
Bầu trời từ sáng chuyển sang ban đêm, mưa bắt đầu ào ạt rơi xuống nặng hạt. Binh sĩ trên chiến trường mệt mỏi nay đối diện với cảnh này, cả ngươi như được thả lỏng nhưng ngay khi chúng thả lỏng cảnh giác. Hàng loạt mũi giáo từ dưới đất trồi lên đâm qua người bọn họ.
- Chuyện gì vậy?! - Lý Thế Dân hỏi.
- Rút quân! - Thấy điều này, Lý Kiến Thành không kịp nghĩ nhiều, bảo toàn binh sĩ vẫn ưu tiên hàng đâu.
Còn Thế Dân bình tình nhìn chiến trường, quan sát xem chuyện gì đang xảy ra. Tạm thời không có người điều khiển, binh lính dưới trướng Thế Dân có phần hoảng sợ nhưng vẫn giữ trận hình không bị loạn.
Nhìn lính của Thái tử đã rút về. Chúng còn nghĩ sao Thế Dân chưa ra lệnh.
- Xông lên, g·iết tên thuật sĩ của Đông Đột Quyết ba dặm phía Tây.
Thế Dân ra lệnh, kỵ binh trên chiến trường lập tức phi nước đại qua.
Nhưng người ngựa còn chưa kịp tới nơi thì đã bị những cây giáo của binh sĩ Đột Quyết triệt hạ. Binh sĩ Thế Dân lập tức theo sau, tiến công ầm ầm vào trong hỗ trợ kỵ binh nhưng khí thế của Đột Quyết bằng một cách nào đó không thuyên giảm.
Cứ thế khiến từng người từng người nằm xuống.
Thấy tiến công không thành, Thế Dân ra lệnh rút quân. Dù gì thì khi mình rút quân, chúng cũng sẽ không dám đuổi theo vì binh lính hai bên tử thương rất nghiêm trọng. Trận này không thắng cũng không thua, tiêu hao được Đột Quyết quân thì chúng khó mà bổ sung kịp.
Nhưng chúng sao có thể thả đi như vậy.
Cả đám Đột Quyết cưỡi ngựa lao lên, kẻ cầm cung kẻ cầm thương khiến kỵ binh của Thế Dân cũng phải lao ra trợ giúp bộ binh rút quân về.
Bỗng dưới đất xuất hiện hàng loạt thanh lao màu đen kịt, nhốt hết binh sĩ hai bên vào trong.
Chỉ nghe thấy tiếng gào thét phát ra từ bên trong, tiếng khóc lóc từ binh sĩ khiến Thế Dân lòng như lửa giận.
Nhưng rồi cái lồng giam đã biết mất, chỉ còn một người đứng ở bên trong. Cả người nó tỏa ra hắc khí màu đen kịt, áp bức khí thế khiến Thế Dân sợ trắng mặt, lui lại về phía sau.
- A!!
Thế Dân bỗng ôm cánh tay của mình. Cánh tay dù được che bởi giáp nhưng vẫn thấy rõ vết băng bó trên bàn tay.
- C·hết tiệt! Đứng dậy mau! - Thế Dân gào thét trong lòng, cả người như đối chọi lại sức mạnh khủng bố từ hắc khí kia.
Ngay lúc bóng đen bao phủ tầm nhìn của cậu ta thì đã thấy được một bóng người tỏa ra kim quang xuất hiện.
---------------------
Chiến trường xảy ra dị biến? Bóng kim quang đó là ai?
Chương sau sẽ rõ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!