Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 30: Tiền kiếp!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Hồng Hài Nhi trở về với thân xác của mình, nhìn thân thể Trường Bạch kế bên vẫn đang bất động. Theo lời đại ca căn dặn trước đó thì Hồng Hài Nhi dán một tấm bùa lên trên, rồi mang theo t·hi t·hể ấy tới bắc cực lấy một tảng băng ngàn năm đặt vào trong.

Rồi lại tiếp tục bay tới Hoa Quả sơn gặp nhị ca. Nhưng khi bay tới, chẳng thấy hắn đâu, chỉ còn lại bầy khỉ đang sống sung túc trên đảo.

- Có người tới.

Một con trong cả bầy khỉ phát hiện ra một ánh sáng màu đỏ bay tới, bên cạnh có một tảng băng.

- Tên này trông thật quen.

- Tam đệ của đại ca!

Bọn chúng vẫn nhớ lời của đại vương dặn, trong số mối quan hệ của lão Tôn chỉ có tám người, lục thánh và đại ca cùng tam đệ.

Ngay lúc được hạ xuống, Hồng Hài Nhi bị đám khỉ bao vây, chúng không ngừng đánh giá cậu ta.

- Thật nhỏ bé.

- Cũng rất đáng yêu.

- Đây là trẻ con của loài người sao? Thứ không lông thật xấu xí.

Thấy chúng như vậy, Hồng Hài Nhi có phần nóng giận, muốn phát hỏa đánh chúng nhưng nhìn Trường Bạch đang nằm kế bên, cậu ta cũng không có cách nào khác ngoài nhịn xuống và nói cho chúng biết.

- Nghe đây! Ta là Thánh Anh Đại Vương, tam đệ của Tề Thiên Đại Thánh nhà các ngươi. Các ngươi cũng phải coi ta như thấy đại vương của mình.

Cả đám gãi đầu không hiểu Hồng Hài Nhi đang nói. Cậu ta cũng bất lực, đành bàn giao nhiệm vụ lại.



- Đại ca bảo ta mang thân thể của huynh tới đây cho con khỉ đó trông giữ. Ta sẽ để trong cái động đằng đó, không có lệnh của ta thì không ai được phép vào.

Nói rồi, Hồng Hài Nhi bay vào trong Thủy Liêm động.

- Không được vào trong! - Lũ khỉ nhao nhao hô lên trên.

Hồng Hài Nhi thì gật đầu thấy chúng hiểu ý mình nhanh như vậy cũng rất hài lòng. Vừa mới bay vào trong xem, một cảnh tượng hãi hùng hiện ra làm hắn hiểu tại sao lũ khỉ lại bảo hắn không được tiến vào.

Tại một nơi xa nào đó, Trường Bạch trong hình hài của một đứa trẻ sơ sinh mở mắt ra nhìn đời một cách đầy thích thú cũng như ngạc nhiên.

Nhìn thấy người phụ nữ già nua đang bế mình trên tay, cậu nghĩ đây hẳn là bà đỡ. Kế đến, bà chuyển cậu cho một người trung niên, trông khuôn mặt ông ấy toát lên vẻ của sự cực cùng nhưng vẫn thỏa mãn và hãnh diện. Cuối cùng thì ông đưa cho người phụ nữ vừa trải qua cơn đau kịch liệt để xuất sinh ra cậu ấy.

- Nhìn xem, con của chúng ta ngoan chưa này. - Ông ta vừa nói vừa trêu đùa với cậu.

- Nhưng liệu có vấn đề gì không? - Vợ ông hỏi.

- Không vấn đề gì đâu. - Ông tự tin vào phán đoán của mình.

- Vậy thì ta yên tâm rồi. - Vợ ông ấy nói rồi ngủ th·iếp đi vì đã thấm mệt.

Ông cũng đặt cậu xuống ở cạnh vợ rồi rời khỏi.

Không còn ai làm phiền tới cậu, cậu bắt đầu sử dụng phương pháp tu hành từ khi nghiên cứu trong Tàng Thư Khố của sư phụ Thiên Tôn. Dựa theo phương pháp đó, vừa nhớ lại cảnh tượng thầy giảng đạo vừa vận chuyển, tốc độ vù vù như gió. Chẳng mấy chốc đạt tới Trúc Cơ.

Tốc độ này quả là kinh người, nhưng cậu bỗng phát hiện trong cơ thể có một viên kim đan đang lơ lửng kế bên khí hải vừa mới thành hình. Thậm chí nó còn tự hấp thu linh khí, mượn nhờ khí hải của cậu để nuôi dưỡng kim đan đó.



Chuyện này làm cậu khó hiểu. Thân thể này tự sinh ra đã có kim đan? Nếu là thiên phú dị bẩm thì đúng là món hời. Nhưng cậu không thấy thế, nó hẳn có một đáp án khác mà cậu cần phải đi tìm sau khi trưởng thành.

Dù có thuật pháp không cần ăn uống vẫn có thể no bụng, nhưng làm vậy thì thấy chẳng khác nào quái thai rồi bị vứt bỏ bên đường.

Rồi cậu cư xử như bao đứa trẻ khác, đói thì khóc, không vui cũng khóc, không thích cũng khóc,... làm gì cũng khóc vì cậu chưa thể cho gia đình thấy cậu có thể nói.

Trong trí nhớ của cậu, lúc đi qua sông Vong Xuyên, có nhìn thấy được hình ảnh của mình trong đó. Lúc ấy cậu nhớ ra được kí ức của trước khi cậu biến thành một con chồn.

Ngày ấy, lúc mà chiến trường diễn ra đầy ác liệt, lửa thiêu không ngừng, trời đỏ như máu, đất dưới chân bị dẫm đạp tới mức không còn bất cứ thứ gì có thể sống nổi. Cậu đứng trước hàng vạn người cũng không hề nao núng.

Là một thống soái cả ba đạo đại quân vạn người. Nhưng giờ chỉ còn lại chút hơi tàn sau từng ấy lần chiến đấu.

Cậu xông tới chém g·iết những người bên trận địa phe địch. Vì lý do là gì? Cậu muốn bảo vệ quê nhà? Không phải! Muốn bảo vệ người thân yêu? Không phải! Những thứ đó, cậu không có!!

Cậu chỉ là một con chó nghe lệnh từ quan trên. Đánh miết trên chiến trường, cậu dần dần tha hóa, đến khi cả người đầy thương tích, xung quanh vẫn còn cả gần vạn binh lính sẵn sàng chĩa giáo về cậu. Thế rồi trận địa thay đổi.

Năm bóng hình đứng trên không trung, người đứng ở trung tâm là người mà cậu đã luôn tôn theo. Người cậu không thể làm trái. Thông Thiên Giáo Chủ!

Ông ta chiến đấu với bốn người với trận pháp cùng bốn thanh kiếm.

Ở cấp độ đó, chiến đấu mức đó khiến cậu không thể làm gì khác ngoài việc từ bỏ. Chút dư âm chiến đấu nơi đó làm cậu không cách nào thở nổi. Rồi cứ thế cậu gục ngã. Từng đoạn kí ức dần hiện ra, từ khi còn nhỏ tí tẹo, rồi lại lớn lên, theo Thông Thiên tu học thành tài. Xông lên chiến trường ra sức vì lão ta.

Khi chuẩn bị thành công lại bị Nguyên Thủy Thiên Tôn, hợp lực với ba kẻ khác đánh bại.

Cậu cuối cùng cũng biết nơi ở của Thông Thiên Giáo Chủ. Còn về phần chính Thông Thiên đi đâu ở đâu thì không có thông tin gì sau trận đại chiến đó.



Không ai nhắc đến như đã biến mất, ẩn dật ở nơi nào đó.

- Này! Có nghe ta nói gì không hả? - Trần lão, cha của Trường Bạch, đang giảng giải cho hắn hiểu về đạo của nhà nho, thấy hắn lại ngơ ngác trong lúc học thì không khỏi bực mình.

Lão dùng gáy sách gõ vào đầu cậu khiến cậu ôm đầu đầy đau đớn.

Rồi lại ngồi thẳng nghe giảng.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, sự thay đổi tới triều đại nào, Trường Bạch tới khi đã ngoài hai mươi vẫn chưa hề có vợ hay dẫn về ra mắt bất cứ người nào. Hai phụ mẫu của hắn thất vọng nhìn hắn.

- Con muốn xuất gia đi tu hành. - Lúc Trường Bạch nói lời ấy, cả người như phát ra hào quang vàng kèm theo ánh sáng bảy màu lan tỏa xung quanh khiến cậu như một vị thánh.

Hai người Trần lão và Trần phu nhân cũng giật mình, không ngờ đứa con mình nuôi lớn khôn lại nói lời như vậy.

- Không được! - Cha cậu thì nhất quyết không cho đi.

Còn nương thì vẫn ngồi buồn thủi như sắp khóc.

- Hai người không cản được con đâu, con có sứ mệnh của bản thân, phải đi thực hiện. - Trường Bạch nói ra.

Dù nhìn thấy được ký ức của tiền kiếp nhưng cậu không dám tin đó lại là ký ức tiền kiếp thực sự bởi trong lòng cậu luôn có một sự gọi mời từ phía Nam.

Trường Bạch sau nhiều ngày thuyết phục cũng đã thành công được đồng ý xuất gia đi tu hành. Nhưng con đường phía trước chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy. Tuy khó nhưng cậu vẫn cứ đi.

--------------------

Kí ức tiền kiếp có nhưng chưa sáng tỏ mọi điều.

Trường Bạch nên làm gì? Chương sau sẽ rõ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top