Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 24: Thiết Phiến gặp nạn?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Trường Bạch ngồi tĩnh tọa bên trong lôi kiếp, xung quanh được bảo vệ bởi những mảnh kiếm. Từ lúc luyện chế ra nó đã có linh tính, mang một phần sức mạnh của những giọt tinh huyết kia.

Từ đầu hắn dự định sử dụng tinh huyết cho việc bản thân đột phá, nhưng sau đó lại đi ngược lại, luyện chế thanh kiếm kia rồi mượn lôi kiếp của nó, kèm theo lôi kiếp của bản thân mà thành hiện tại.

Nếu không thì lôi kiếp vốn sẽ không thể nào có màu đỏ như vậy.

Dưới người Trường Bạch xuất hiện một cái hố đen kịt, rồi dần dần diễn hóa ra nhất nguyên, lưỡng nghi, tam tài, tứ tượng, ngũ hành, lục hợp, thất tinh, bát quái, cửu cung, thập toàn.

Từ nhất thể của cậu ta, lưỡng nghi chính là phân thành nội lực và ngoại lực, tam tài hóa trí, tâm, hồn; tứ tượng hóa thành bốn kinh mạch chủ từ nội điền đi tứ chi; ngũ hành là ngũ quan; lục hợp là lục giác bao gồm xúc, vị, khứu, thính, thị, trực; thất tinh là thất tình, hỷ, nộ, ai, ái, ố, lạc, dục; bát quái, cửu cung, thập toàn.

Khi đạt đến thập toàn, cả người cậu ta hóa thành đủ mọi trạng thái, muôn hình muôn dạng đều có thể biến hóa ra. Nhưng cuối cùng thì cậu ta dừng lại trạng thái pháp thân biến hóa.

Mỹ mạo tuyệt sắc, sức hút của cậu ta lúc ở trong trạng thái này cực kỳ lớn.

- Ngồi dưới lôi kiếp lâu như vậy rồi. Cũng nên kết thúc. - Trường Bạch giơ nắm đấm lên trên cao, một quyền đánh ra khiến lôi vân trên đầu lập tức tan biến. Thu lại hỏa diệm dưới chân vào trong người.

Từng mảnh kiếm như hoan lạc vui sướng vì chủ nhân đã thành công, nó hợp lại thành một thể rồi tự động bay theo phía sau.

Trường Bạch hạ xuống nhìn Hồng Hài Nhi đang ngơ ngác.

- Đại ca! Huynh đột phá rồi?! - Hồng Hài Nhi giật mình nhìn lại, rõ ràng cấp độ cảnh giới đã cao hơn trước rất nhiều.

Thật khó mà tưởng tượng được một yêu tộc lên cấp độ của tiên thì là thế nào.

- Tiên nhân!! Đúng là tiên nhân!! - Dân làng thấy mây đen tan đi, chỉ mới vài canh giờ trôi qua mà bọn họ nếm trải đủ cảm xúc từ sợ hãi tới vui mừng.

Họ đồng loạt quỳ xuống, hướng về Trường Bạch lạy liên tục không ngừng.

- Các vị đừng làm vậy, ta cũng chỉ dừng lại một lúc ở đây thôi. Rất cảm tạ các vị thời gian này đã chiếu cố.



Trường Bạch nói xong, tung ra trận phù lục lại mượn phù lục thay đổi địa thế nơi này. Kể mà đến mức Long Mạch ẩn mình thì không hẳn, nhưng là nơi sinh ra đế vương cũng không phải không thể.

Sau khi bày trận xong, Trường Bạch trở về gặp lão Ngưu. Vì hiện giờ hắn cảm thấy mình vẫn chưa đủ khỏe để đánh với lão.

Ngưu Ma Vương hiện giờ đang ở cùng Ngọc Diện, chỉ dạy cho ả ta đã được hơn nửa năm, cũng đã bước chân vào Quy Chân cảnh. Đợt này ả bắt đầu nói chuyện về phàm trần nhiều hơn.

- Th·iếp muốn vào trong thành trấn để du ngoạn một thời gian, chắc là sẽ không gặp lại chàng. Th·iếp mong chàng sẽ không buồn. - Ngọc Diện vừa nằm trên người lão Ngưu vừa nói nhỏ nhẹ.

Trên thân hai người chỉ có một lớp chăn mỏng, không cần nghĩ cũng biết bọn họ vừa làm gì.

- Dù không muốn nàng đi, ta cũng không nỡ làm nàng buồn. Nàng cứ đi, để ta ở lại đây, ta sẽ đợi nàng về. - Ngưu Ma Vương vuốt ve tóc của ả, giọng có phần buồn.

- Lão Ngưu!! Ra đây đánh một trận! - Đang nằm âu yếm nhau. Ngưu Ma Vương giật mình tỉnh lại.

Mặc quần áo vào người, lại ra ngoài cửa động xem kẻ nào dám tới làm phiền.

Trường Bạch đang đứng trên thanh phi kiếm. Nhìn thấy Ngưu Ma Vương dẫn theo Ngọc Diện hồ ly ra bên ngoài không khỏi cảm thấy thú vị. Hắn đã nhìn trước được số phận của ả đó nhưng vẫn không muốn vạch trần bộ mặt của lão Ngưu.

- Kiếm tới!

Trường Bạch hô lên một cái, Vạn Yêu Kiếm dưới chân hắn tách ra thành vạn mảnh nhỏ, mỗi mảnh lại mang uy lực đặc tính chuyên biệt của từng chủng tộc.

Ngưu Ma Vương thấy hình dạng hiện giờ của Trường Bạch, có chút không nhận ra nhưng khi có thêm lửa xanh thì lại nhận ra rồi.

Hàng vạn mảnh kiếm bay tới, vừa nhanh lại với việc chính nó bén nhọn như thế, hắn thực không thể tưởng kiếm đó chém vào thân mình sẽ như thế nào.



Dứt lời, hắn dùng cơ thể ngạnh cứng đối đầu với kiếm của Trường Bạch. Mảnh kiếm lướt trên thân, phát ra tia lửa cùng tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau.

Nhưng điểm đặc biệt hơn là mỗi lần v·a c·hạm thì những mảnh kiếm đó lại càng sắc bén. Ngưu Ma Vương giống như đá mài dao, mảnh kiếm của Trường Bạch càng mài vào thì lại càng bén.

Lão ta muốn thoát thân cũng không thể. Vạn thanh đồng thời khống chế cũng làm Trường Bạch tốn chút sức lực.

Ngưu Ma Vương vừa mới thuấn di ra trước mặt, muốn đánh một quyền thì mảnh kiếm bay tới, hợp lại thành một thanh hoàn chỉnh đổi cứng với quyền đầu của lão.

Cản được một kích của lão, Trường Bạch cứ ngỡ bản thân có thể đánh được rồi nhưng một đợt sóng khí giống như pháp lực của lão đánh ra bên ngoài.

Mảnh kiếm lại tách ra bao vây vừa chém lên người lão.

Cậu ta hãm người lại, không thể để bay càng xa hơn nữa. Trên tay làm ra thủ chỉ gọi kiếm. Bỗng chốc nó hợp lại thành một rồi hóa lớn vô cùng.

Chiêu kiếm này khiến lão có chút e dè. Lão giơ tay, búa từ Hỏa Diệm sơn chẳng mấy chốc bay vào tay lão. Cả hai loại v·ũ k·hí đồng thời v·a c·hạm vào nhau. Tia lôi điện liên tục đánh loạn xạ trên không.

Khi đã thành công thử kiếm, Trường Bạch lập tức thu về nhìn nó đầy vẻ thích thú.

Không biết so với Tru Tiên kiếm thì cái nào sẽ hơn. Nhưng nếu có cơ hội thì hắn vẫn sẽ muốn tái hiện Tru Tiên trận và lấy thứ này làm trung tâm.

- Xong rồi sao đại ca? - Hồng Hài Nhi giờ mới đuổi kịp.

- Tốc độ của nó nhanh quá, ta bay không ngừng nghỉ mới có thể theo được.

Hồng Hài Nhi như tiêu hao một lượng pháp lực cực lớn, thở hồng hộc tới nơi. Thấy lão cha ở cùng Ngọc Diện thì căm ghét ả không thèm để tâm tới.

- Đã đánh xong rồi sao? Ta còn chưa được xem. - Hồng Hài Nhi lại gần, thấy trên người Ngưu Ma Vương để lại rất nhiều vết rách cùng đường trắng trên người.

- Ồ! Ở đây có v·ết t·hương. - Hắn phát hiện ra một góc nhỏ trên người chằng chịt v·ết t·hương.



Ngưu Ma Vương lập tức bịt miệng thằng nghịch tử này rồi ném nó về phía Trường Bạch.

- Đại ca. Ta thấy mông của lão rất nhiều v·ết t·hương. - Hồng Hài Nhi nói nhỏ với cậu.

Trường Bạch có chút bất ngờ vì lão Ngưu thân thể cản được đao thương lại có điểm yếu ở chỗ đó.

- Đa tạ Đại Thánh hỗ trợ. Cáo từ. - Trường Bạch chắp tay với lão rồi rời đi. So với cảnh giới hiện tại của cậu ta mới vào hàng ngũ của tiên thì lão khỏe hơn rất nhiều.

Không biết cảnh giới hiện tại thế nào nữa.

- Ta muốn đi gặp nương. - Hồng Hài Nhi nói xong thì rời khỏi đó cùng Trường Bạch.

- Bao giờ thì nàng đi?

Ngưu Ma Vương thấy họ rời đi, trên miệng nở nụ cười gian rồi gọi Ngọc Diện. Hắn sợ là tên nhóc đệ tử của Nguyên Thủy kia sẽ biết được điều gì đó lại ảnh hưởng tới kế hoạch.

- Ta đoán là lát nữa sẽ lên đường, nhưng ta thấy hiện tại ở với chàng trước khi đi. Bù đắp cho chàng những ngày ta không có ở đây. - Ngọc Diện thơm lên má hắn một cái rồi kéo hắn vào trong động.

Hồng Hài Nhi về tới nơi nhưng tìm khắp cũng không thấy được Thiết Phiến công chúa. Hắn ngồi bên bàn thì thấy một mảnh giấy.

- Hài Nhi, ta có việc phải trở về, sợ là sẽ không thể trở lại nữa, hãy ở cùng cha con. Đừng đi tìm ta.

- Nương ta đi về rồi? - Hồng Hài Nhi biết thân phận của bà ấy, chính vì mối lương duyên của Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến không được tác hợp nên mới ở lại. Giờ đã trở về hẳn là có chuyện không hay xảy ra.

--------------------

Thiết Phiến công chúa vốn là con của Minh Hà Lão Tổ. Lần này đi liệu có an toàn?

Chương sau sẽ rõ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top