Thiên Ma Thần Ấn Quyết: Long Vương Ấn

Chương 8: học


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cơm trắng như tuyết, hai dĩa lớn thức ăn trong đó có chứa một lượng thức ăn rất lớn, còn có một bồn cháo gà thơm phức làm Nguyên Hạo trong nháy mắt liền nuốt nuốt nước miếng ừng ực. Bởi vì trong nhà túng quẫn, từ nhỏ đến lớn, hắn còn chẳng bao giờ ăn uống nhiều thức ăn như vậy, chẳng qua là nhìn một chút, Nguyên Hạo ánh mắt cũng có chút khẩn trương.

Tiêu Thanh đem hai cặp bát đũa lấy ra

-Ăn đi. Ăn xong rồi ngươi có thể nghỉ ngơi một lát

Quân Nguyên Hạo đột nhiên nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt Quân lão sư, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.

-Ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết nam nhi : dưới đầu gối đàn ông là hoàng kim sao, há có thể dễ dàng làm cho người ta quỳ xuống?

Tiêu Thanh tức giận trách mắng.

-Quân Lão Sư....ta thật sự đã mang nặng ân tình với ngài.

- n tình này trong tương lai ta có thể trả lại... nhất định có thể

Quân Nguyên Hạo trầm giọng đôi chút.

Tiêu Thanh ngẩn ngơ một hồi, vốn là đang tức giận trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì, cả người cũng lộ ra vẻ có chút ngốc trệ, thậm chí làm cho người ta một loại cảm giác cứng ngắc. Hạo bởi vì cúi đầu, cũng không có thấy, lúc này ban thân vị tân lão sư thần bí này đôi môi thế nhưng khẽ run rẩy. Trong ánh mắt cũng nhiều hơn một chút quang mang, Tiêu Thanh có vẻ choáng váng đôi phần.

-Dùng cơm đi, chỉ cần ngươi tu luyện đạt yêu cầu của ta thì cũng xem như đã trả...

-Tạ ơn tạ ơn Lão sư.

Nguyên Hạo vui mừng quá đỗi, xoay người quỳ hướng ngoài cửa rầm rầm rầm dập đầu mấy sau đó mới đứng lên, hướng chỗ bàn thức ăn mê người đi tới.

Quân Tiêu Thanh đi từng bước chậm rãi, nặng nhọc, như có thứ gì đó nặng đã đặt lên vai của mình. Tiêu Thanh đi đến bên đỉnh núi.

Gió lộng phả vào khuôn mặt Tiêu Thanh, phong cảnh trên cao càng thêm xao xuyến, từ trên ngọn núi có thể quan sát hết thảy Sơn Hải Trấn, cảnh tượng hùng vĩ cũng khiến người anh hùng gục ngã. Ngay tại lúc này, cùng với làn gió, tâm trạng của Quân Tiêu Thanh có nỗi buồn tha thiết, một người luôn có gương mặt lạnh như băng như y cũng đã lộ nét phảng phất buồn rầu.

"Thật sự tỷ đã phải sống những ngày tháng như thế này?" Tiêu Thanh bắt đầu dằn vặt bản thân. Nhưng y cũng biết rằng bản thân đang nắm giữ trách nhiệm gì. Nỗi buồn được cất sâu trong đáy lòng, Tiêu Thanh xoay người gương mặt đã có thêm đôi phần sắc lạnh và tràn đầy ý chí quyết tâm.

Một lát sau, Quân Tiêu Thanh cũng đã quay lại chỗ Nguyên Hạo. Lúc này, Hạo đã ăn xong cơm trưa rồi, nhưng mỗi một dạng thức ăn cũng để lại không ít hơn một nửa, còn có một chén cơm đặt ở chỗ Tiêu Thanh bên kia.Thấy lão sư trở về hắn vội vàng đứng lên, cung kính nhìn lão sư.

Tiêu Thanh gật đầu, cùng lúc y phất tay một cái từ trong túi áo một động phủ được chui ra từ từ biến lớn. Chỉ qua một cái chớp mắt, một động phủ lớn làm bằng đá đã hiện ra trước mắt hai người. Quân Nguyên Hạo hiện vẻ bất ngờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn được tận mắt thấy động phủ riêng của một kỵ sĩ mà không thông qua sách vở.

-Gian phòng bên cạnh là của ngươi, đi nghỉ ngơi một lát đi. Đến thời gian ta sẽ gọi ngươi.

-Dạ.

Quân Nguyên Hạo cảm thấy Quân Lão sư là trời cao đối với mình ban ân, hắn cao hứng bừng bừng mà đi nghỉ ngơi.

Sau một canh giờ, Tiêu Thanh gọi Hạo ra.

-Từ buổi chiều mãi cho đến buổi tối đều là thời gian tu luyện của ngươi. Cái này cho ngươi.

Tiêu Thanh đem một đôi trúc kiếm đưa cho Nguyên Hạo

Cái đôi trúc kiếm này so sánh với mộc kiếm vốn là Nguyên Hạo vẫn hay sử dụng thì nhẹ hơn rất nhiều, một tay một thanh, mặc dù nhẹ như không có gì nhưng có thể cảm nhận được sự cứng rắn trong đó.

Tiêu Thanh lôi kéo cánh tay hắn lần nữa phóng người lên, hướng dưới ngọn núi bay vọt đi, chẳng qua là một lát sau, hắn liền mang theo Hạo đi tới vị trí giữa sườn núi.

Chỉ chỉ về phía trước nơi có tảng đá lớn:

-Đây là hang động của Dơi Linh. Loại động vật này không thuộc hàng ma thú, nhưng nó sẽ t·ấn c·ông những kẻ x·âm p·hạm đến nó cũng chính là nơi này. Bên trong hang động này là nơi rất tối, hầu như rất ít ánh sáng, cũng là lợi thế của đám dơi linh.

-Lão Sư... nếu như vậy thì ta buộc phải chiến đấu với chúng ở nơi như thế này?

Nguyên Hạo có chút bối rối với yêu cầu của Quân lão sư. Trái ngược lại, Quân lão sư thản nhiên nói:

-Đúng, đây là bài học đầu tiên ngươi sẽ học và cũng là yêu cầu đầu. Đối với một kỵ sĩ, quan sát và cảm nhận đối thủ là điều quan trọng, dù trong bất kì tình huống nào cũng cần đến nó để phán đoán.

Không để Nguyên Hạo hỏi nhiều, Quân Tiêu Thanh liền dùng linh lực nhấc bổng tảng đá lên, dùng lực lượng nhu hòa nâng cơ thể Nguyên Hạo và ném vào bên trong hang động. Tiêu Thanh cũng ngay lập tức đóng cửa động lại.

Nhất thời, Nguyên Hạo chưa chuẩn bị đã bị ném vào trong hang.

Nơi này rất tối, hắn hầu như không cảm nhận được sự vật xung quanh. Ước chừng nơi này rộng khoảng hơn 20 mét vuông. Cùng lúc đó, ông một tiếng, Quân Nguyên Hạo chỉ lơ mơ cảm nhận như xung quanh bản thân đang có sự sống hay cách khác chính bản thân Nguyên Hạo đang bị đám Dơi linh bao lấy.

Lúc này hắn mới hiểu được Lão sư là có ý gì, theo bản năng nổi lên hắn sử đôi trúc kiếm trong tay.

Nhưng mà hắn ở Điện học được chỉ là một chút ít các loại kỹ xảo trụ cột nhất như chém, bổ, đâm. Nguyên Hạo không nhìn thấy gì những vẫn cố vung kiếm vào không với hy vọng đất trúng bất kì con nào. Nhưng đối mặt đàn dơi linh số lượng không biết có bao nhiêu đang điên cuồng, cơ hồ là trong nháy mắt thân thể hắn đã có nhiều chỗ bị đốt.

Đau đớn kịch liệt truyền đến khắp các nơi trong thân thể, làm Nguyên Hại nhất thời kêu thảm một tiếng, trúc kiếm trong tay cũng nhất thời trở nên tán loạn.

-Đây là một trong những phương pháp tu luyện của ngươi, cũng là khảo hạch đầu tiên đối với ngươi, nếu như ngay cả cửa ải này ngươi cũng không trụ được, ngươi ngày mai có thể xuống núi .

Thanh âm của Tiêu Thanh truyền vào trong tai, làm cảm xúc thất kinh của hắn hơi ổn định vài phần, nhưng đau đớn trên người truyền đến lại càng thêm kịch liệt, y phục trên người hắn căn bản không ngăn được thiêu đốt của nó, trúc kiếm trong tay chỉ sợ chẳng qua là huy động tán loạn cũng có thể rõ ràng cảm giác được đánh trúng.

-Ta có thể chịu đựng được.

Nguyên Hạo hô to một tiếng, nghĩ đến Tiêu Thanh đối với lời của hắn nói hôm nay, dũng khí nhất thời phá tan cảm giác sợ hãi, liều mạng huy động trúc kiếm trong tay, xua đuổi kiêu nghĩ đang không ngừng công kích hắn.

-Ngươi bây giờ mặc dù không nhìn thấy, nhưng mất đi chẳng qua là thị giác. Ngươi còn có thính giác, khứu giác, xúc giác, cảm giác thậm chí là vị giác. Dùng hết thảy năng lực của ngươi để có thể trợ giúp ngươi cảm thụ hết thảy xung quanh.

Thanh âm lại truyền đến lần nữa, nhưng hắn chẳng qua là nhắc nhở mấy câu đơn giản về kỹ xảo vận kiếm rồi không nói gì nữa.

Nguyên Hạo chỉ có mười tuổi, hoàn toàn muốn một mình đối mặt với huyệt động tối om, với kiêu nghĩ điên cuồng, còn có đau đớn kịch liệt kia không có lúc nào là không truyền đến.

Đau đến đỉnh điểm, các vết thiêu đốt do dơi linh gây ra đôi phần cũng đã giúp luyện thân thể của Nguyên Hạo, cảm giác đau nhức cũng đã giảm bớt. Tiếp sau đó, hắn đã dũng cảm đứng lên mặc vết đốt đang ngày một nhiều, cầm chắc trúc kiếm trong tay, Nguyên Hạo giơ kiếm về khoảng không phía trước.

"Phải mất đi thị giác ta vẫn còn những thứ khác" Quân Nguyên Hạo đứng im như phất, không phát ra tiếng động. Hắn bắt đầu sử dụng các giác quan còn lại của bản thân để tiếp tục chiến đấu với chúng.

Mà ở bên ngoài động, Quân Tiêu Thanh cũng lộ vẻ thương xót cho Quân Nguyên Hạo, đã nhiều lúc hắn muốn đi vào trong lôi Nguyên Hạo ra nhưng khi thấy ánh mắt quyết tâm và kiên trì của Hạo thì đã đành dừng lại. Bên trong suy nghĩ của Tiêu Thanh, hắn cũng hiểu rằng sẽ rất khó khăn để một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi làm việc này, cũng có thể nói yêu cầu này rất khó. Hắn hiểu rất rõ ràng loại phương thức cực đoan này sẽ mang tới những chỗ cực tốt, chỉ cần Quân Nguyên Hạo có thể kiên trì ở trong đó, như vậy, hắn sẽ khác hẳn với thường nhân, tinh thần lực của hắn sẽ lấy tốc độ nhanh nhất mà kích phát rai. Hơn nữa sau đó còn có rất nhiều những chỗ tốt khác, mà điều kiện tiên quyết là tâm chí của không thể sụp đổ. Chỉ với nhiêu đó đã là thành tựu lớn.

Ngay tại lúc này Quân Nguyên Hạo càng thanh tịnh hơn bao giờ hết, hắn dường như đã quên đi vết đốt tập trung vào không gian xung quanh. Sau nửa canh giờ, một biến chuyển lớn đã đến, Nguyên Hạo đã có thể phán đoán đôi phần chính xác về chuyển động của chúng trong này.

Hít một ngụm khí lạnh, Quân Nguyên Hạo giơ cao trúc kiếm trong tay. Hắn đã đoán chính xác vị trí của một con dơi linh trong cả bầy, hắn bổ kiếm xuống thật mạnh đã ngay lập tức hạ gục nó, thừa thế hắn liên tục quét kiếm đã hạ được hai ba con dơi linh nữa.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top