Thiên Ma Thần Ấn Quyết: Long Vương Ấn

Chương 5: cải biến


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Quân Nguyên Hạo phi nước đại một mạch về tới tiểu viện của mình.

Nơi này nằm cách Sơn Hải trấn khá xa, nằm ngoài cùng của trấn. Nơi đây cũng có thể xem là nhà của hắn, hắn đã cùng mẫu thân sinh sống ở nơi này đã vài năm. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nước mắt của Nguyên Hạo lại rơi, nhưng hắn vẫn luôn thầm nhủ bản thân phải cố gắng hết mức mới có thể tìm mẫu thân của mình, đó cũng là động lực giúp hắn vượt qua nghịch cảnh để chăm chỉ.

Đẩy cửa vào, Nguyên Hạo sự mệt biểu hiện qua đôi mắt hắn, không quan tâm chuyện ăn uống. Nguyên Hạo ngồi vào giường, trong miệng luôn lẩm bẩm:

"Không biết bây giờ cô bé ấy sao rồi?" Quân Nguyên Hạo nghĩ ngợi, mặc dù lực bất tòng tâm nhưng ý chí anh hùng trong hắn vẫn còn chỉ là sự khôn ngoan đang trói buộc nó. Hắn cũng hiểu rằng sức mạnh của bản thân tới đâu nhưng hắn lại nhận báo đáp từ cô bé đó quá nhiều khiến bản thân áy náy.

Nói rồi từ tay Quân Nguyên Hạo lấy ra giới chỉ mà cô bé kia đã tặng, hắn đưa nó lên cao và quan sát. Bất chợt phần trong của giới chỉ lóe sáng, một dòng chữ cổ hiện ra rồi nhạt dần, nó được khắc lên giới chỉ. Dòng chữ hiện ra rõ nét, nhưng Nguyên Hạo vẫn bất lực

"Văn tự cổ!"

Những gì Nguyên Hạo biết cũng chỉ nhiêu đó, hắn không hiểu dòng chữ đó có ý nghĩa gì, chỉ đành thở dài một tiếng. Từ trong giới chỉ hắn lấy ra một bình bồi nguyên dịch, không chần chừ hắn uống cạn bình bồi nguyên dịch lớn. Xong, hắn cảm thấy bên trong đang có sự thay đổi không hề nhỏ.

Bỗng, hắn cảm thấy đầu óc bản thân trở nên choáng váng, đầu đau, ngã gục xuống giường, Nguyên Hạo ngủ th·iếp đi.

...

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Quân Nguyên Hạo rời giường, tuy đầu óc có hơi choáng nhưng vẫn gượng được, liền đi tới giáo điện.

Đêm qua ngủ say, trong giấc mộng của hắn xuất hiện những màn phát sinh vào ban ngày, phảng phất còn mơ tới một màn bé gái đem chiếc giới chỉ đeo tại trên tay hắn.

Buổi sáng dậy hắn có chút khẩn trương muốn đi kiểm chứng thật một chút linh lực của mình đạt đến bao nhiêu. Thời điểm Nguyên Hạo vào Giáo điện, những người khác cũng đều chưa có tới. Điện không có gì trân quý, căn bản không cần có người trông chừng.

Bước nhanh tới bục khảo hạch ngày hôm qua, Nguyên Hạo từ sân ngoài lấy ra khúc gỗ dài, hắn hôm nay cố ý tới sớm một chút chính là muốn chứng minh một chút suy đoán của mình có hay không chính xác. Kiểm nghiệm linh lực. Với lại hắn vẫn còn mục đích khác.

Khúc gỗ dài chậm rãi giơ lên, Nguyên Hạo tập trung tinh thần, hai chân một trước một sau chiến lực, dùng sức hít sâu một cái, trong tay khúc gỗ toàn lực bổ xuống.

*phốc-*Rắc*bịch*

Ba âm thanh liên tiếp vang lên, âm thanh đầu là tiếng của khúc gỗ v·a c·hạm với bục, âm thanh tiếp theo là tiếng khúc gỗ gãy làm nhiều khúc. Phải, khúc gỗ trên tay khi được Nguyên Hạo toàn lực bổ xuống đã vỡ làm đôi, nhưng may thay khúc gỗ chỉ vỡ làm đôi và không văng vào người hắn.

Và một cái thanh âm cuối cùng còn lại là viên đá nhỏ trở xuống phát ra tiếng v·a c·hạm. Còn vẫn duy trì động tác bổ xuống, Nguyên Hạo thấy rõ ràng, lúc trước nó bắn lên vị trí cao nhất rõ ràng là hơn ba mươi độ.

Là thật sao? Thật sự, mộc kiếm bị gãy đã chứng minh điểm này. Quán Triệt từng đối với bọn họ đã nói, mộc kiếm bọn họ sử dụng sức thừa nhận cao nhất là hơn bốn trăm linh lực. Vậy mà chỉ với khúc gỗ, Nguyên Hạo đã vượt qua mốc này, thậm chí là xa hơn.

Mặc dù Nguyên Hạo đối với trở thành Kỵ Sĩ còn không có quá nhiều khái niệm, nhưng trong một đêm từ nhất cấp hiệp sĩ tăng lên nhị cấp chuẩn kỵ sĩ, cũng như cũ làm hắn sinh ra kh·iếp sợ cùng vui mừng. Nhưng hắn cũng ý thức được một vấn đề còn tồn tại chờ được hắn giải quyết.

Mộc kiếm mà giáo điện phát cho mỗi người, không phải quà tặng mà là đồ cho mượn, nên việc Nguyên Hạo làm mất nó đồng nghĩa với hai vấn đề, thứ nhất là hắn sẽ không còn kiếm và thứ hai hắn sẽ đền thanh mộc kiếm đó. Là con người nghèo túng, đến việc ăn mặc thường ngày còn là vấn đề khó khăn thì việc đền một thanh mộc kiếm của giáo điện thật sự làm khó hắn.

Từ trong giới chỉ, hắn lấy ra một con dao găm nhỏ, hắn đã chuẩn bị sẵn thứ này khi chuẩn bị đến đây. Nhặt khúc gỗ đã bị gãy làm đôi lên, hắn thành thục chạm khắc theo hình của thanh kiếm. Quân Nguyên Hạo làm việc này khá thuần thục, vì đây cũng là nghề để hắn kiếm cái ăn thường ngày, hắn học được thứ này cũng chỉ qua việc đọc sách mà không cần ai phải chỉ dạy.

Trong chốc lát, thanh mộc kiếm cũng đã hoàn thành.

-Cuối cùng cũng xong, trở thành kỵ sĩ cấp 2, thành thục kĩ năng chạm khắc, 2 thành tựu trong một ngày

Nguyên Hạo thở phào nhẹ nhõm.

-Ừ?

Một tiếng hừ nhẹ đem Nguyên Hạo thức tỉnh, theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhất thời giật mình phát hiện, không biết lúc nào, ở phía sau hắn đã có một trung niên nhân.

Mặc dù bị giật mình, nhưng lại cũng không sợ. Tò mò đánh giá trung niên nhân trước mặt.

Trung niên nhân thân hình cao lớn thon dài, tóc đen mắt xanh, tướng mạo đường đường, hơn nữa hai mắt sáng ngời, khoác áo choàng. Không thể dùng anh tuấn để hình dung hắn, uy nghiêm có lẽ thích hợp hơn một chút. Mặc quần áo giản dị, khuôn mặt lạnh lùng, theo trên người hắn có thể cảm giác được một loại áp lực vô hình. Giống như ngọn núi cao nguy nga không thấy đỉnh, hắn có vài điểm giống với Nguyên Hạo.

giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, trung niên nhân rất nhanh khôi phục bình thường, khẽ nhíu mày, cũng nhìn về phía Nguyên Hạo

-Người là ai?

Nguyên Hạo cung kính hỏi với sự tò mò.

Trung niên nhân thản nhiên nói

-Ngươi hôm qua đã thông qua Hiệp sĩ khảo hạch, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ là Tân Giáo quan của ngươi. Ngươi có thể gọi ta là Tiêu Thanh Lão sư vắn tắt hơn là Quân Lão sư, cùng họ với ngươi.

Nhìn rõ khuôn mặt của Quân Lão sư, Quân Nguyên Hạo có thấy đôi phần giống với mẫu thân của hắn. Nguyên Hạo có chút chần chờ nói

-Nhưng mà ta chưa từng thấy ngài... ngài có phải người quen của ta không?

Bỏ qua câu hỏi, Tiêu Thanh thản nhiên nói

-Ngươi gọi Quân Nguyên Hạo, năm nay mười tuổi. Ta nói đúng không?

Nguyên Hạo gật đầu.

Tinh Vũ ánh mắt đột nhiên trở nên trầm ngưng vài phần:

-Chờ Quán Triệt tới rồi nói sau.

Vừa nói, hắn cũng không có nhiều lời nữa, chẳng qua là hướng về một phương đôi môi hơi động mấy cái.

Chẳng qua là một lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Nguyên Hạo thấy Quán Triệt chạy nhanh tới, hơn nữa trên mặt còn mang theo vẻ kh·iếp sợ mãnh liệt cùng cung kính.

-Giáo quan--

Quân Nguyên Hạo hướng về Quán Triệt, lập tức hướng hắn hành Kỵ Sĩ lễ.

Nhưng kỳ lạ chính là, Quán Triệt cũng không có đáp lễ như bình thường, mà là bước nhanh tới trước mặt Tiêu Thanh, cung kính nói :

- Đại nhân

Tiêu Thanh gật đầu

- Nói cho hắn biết ta là Tân Giáo quan của hắn.

-Dạ.

Quán Triệt vội vàng hướng Nguyên Hạo nói :

-Tiêu Thanh đại nhân tới đến từ Bạc Y Thành Kỵ Sĩ phân điện, bắt đầu từ hôm nay ba năm tới hắn sẽ là Kỵ Sĩ Giáo quan của ngươi. Ngươi hết thảy cũng đều nghe đại nhân chỉ dạy. Ngài đại nhân chính là một vị Kỵ Sĩ chân chính."

-Dạ.

Nguyên Hạo biết ngoan ngoãn đáp ứng thật ra thì, hắn còn căn bản không biết Chuẩn Kỵ Sĩ cùng Kỵ Sĩ chân chính có cái gì khác biệt. Nhưng nếu là Tân Giáo quan, mình đi theo Tân Giáo quan tu luyện là được.

-Tiêu Thanh Lão sư.

Vừa nghĩ, hắn biết điều một chút hướng Tiêu Thanh vấn an. so với bạn bè cùng lứa tuổi, tâm chí của hắn quả thật muốn chững chạc hơn.

-Ừ, chúng ta đi thôi.

Tiêu Thanh vừa nói, rất tự nhiên kéo Hạo ra ngoài. Chẳng qua là trước khi cất bước ánh mắt của hắn rất mịt mờ nhìn xẹt qua trên khuôn mặt nhỏ nhắn có phần điển trai này, đáy mắt hiện lên một tia buồn bã.

Tiêu Thanh tay rất lớn, ngón tay thon dài bàn tay khoan hậu, cơ hồ là đem bàn Nguyên Hạo ôm trọn ở bên trong. Ấm áp, an toàn, đây chính là toàn bộ cảm giác của Nguyên Hạo. Đã rất lâu hắn chưa cảm nhận được loại hơi ấm này.

-Quân Lão sư, chúng ta không ở chỗ này tu luyện sao?

Ra khỏi Điện, Nguyên Hạo không nhịn được hỏi.

Tiêu Thanh nói :

-Nơi này không thích hợp.

Cảm nhận được trong giọng nói nguội lạnh, Nguyên Hạo rất thức thời không có hỏi nhiều hơn cái gì nữa.

Quán Triệt đưa mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, mang theo vài phần giật mình tự nhủ :

-Vị đại nhân này không biết đến tột cùng thân phận gì, mới vừa rồi đó chính là truyền âm sao? Lúc đầu nói cơ tọa kỵ Sỹ mới có năng lực như thế sao. Không, có lẽ là Kết tọa Kỵ Sĩ? Trời ạ!

Các cấp độ được phân theo cảnh giới. Nhưng ở Thất đại thánh điện các cấp độ còn có tên gọi khác như: hiệp sĩ (cấp 1) chuẩn kỵ sĩ (cấp 2) khí huyết kỵ sĩ (cấp 3) luyện kỳ kỵ sĩ (cấp 4) cơ tọa kỵ sĩ (cấp 5) kết tọa kỵ sĩ ( cấp 6) nguyên cơ kỵ sĩ (cấp 7) hóa thần cơ tọa (cấp 8).

Tiêu Thanh mang theo Nguyên Hạo đi ra khỏi Sơn Hải trấn, vừa ra khỏi trấn nhỏ, trong lúc bất chợt, Hạo chỉ cảm thấy một cỗ ấm áp,năng lượng hùng hậu khổng lồ từ trong tay Tiêu Thanh truyền đến, sau một khắc, giống như xuất hiện một màn đằng vân giá vũ kỳ dị.

Mũi chân Tiêu Thanh mỗi lần điểm nhẹ trên mặt đất cũng sẽ mang theo hắn ít nhất bay về phía trước hơn hai mươi trượng, chẳng qua là thời gian mấy lần hô hấp, Sơn Hải trấn cũng đã bị bọn họ bỏ xa xa lắc ở phía sau.

Tiêu Thanh dùng linh lực vào đôi chân, đạp không lao v·út, khiến Nguyên Hạo có chút choáng váng. Nhưng Nguyên Hạo cũng thầm ngưỡng mộ "Giáo quán này có thực lực cao siêu quá!". Bất chợt một dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu Quân Nguyên Hạo

"Không biết Quân Lão Sư với Hắc y nhân nếu so với nhau, ai sẽ thắng?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top