Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thế Giới Không Bình Thường
Khương Vũ nhìn Tần Mộng Nhu, ánh mắt của hắn lúc này có chút đáng sợ, dọa cho Tần Mộng Nhu có chút hoảng loạn.
"Phòng này... phòng này nhường cho anh... tôi đi mua phòng khác!" Tần Mộng Như chứng kiến cảnh Khương Vũ g·iết người, bây giờ hắn lại nhìn nàng với ánh mắt đó, nàng không sợ mới là lạ.
"Ai c·ướp phòng của cô chứ! Đi thôi coi như phí cứu cô ngày hôm nay đi!" Khương Vũ cầm lấy chìa khóa bước lên trên tầng, dù sao thì khu vực dành cho t·ội p·hạm truy nã cũng chỉ là một tòa nhà cũ mà thôi, phòng chắc chắn cũng không lớn, hắn ở một đêm sau đó tìm chỗ khác ở là được rồi.
Tần Mộng Nhu cuối đầu, bước chân nhỏ nhẹ đi theo sau lưng của Khương Vũ, nàng không dám đi quá gần, cũng không dám đi quá xa, nàng vừa sợ Khương Vũ cũng vừa sợ những t·ội p·hạm truy nã ở phía dưới.
Ông chủ cửa hàng bán nữa, ánh mắt lúc này nhìn về phía đám người đang tụ tập trước cửa hàng của hắn, ánh mắt của hắn lạnh lại, nhắc nhở một câu.
"Bọn mày đừng có ý đồ gì với hai người kia, coi chừng c·hết sạch đấy!"
"Đại ca bọn em biết rồi!" Đám t·ội p·hạm rất kính nể ông chủ bán nước, nếu ông chủ bán nước đã lên tiếng, bọn chúng cũng không dám động vào hai người Khương Vũ cùng Tô Mộng Nhu.
"Hồng! Canh chừng bọn họ một chút... coi chừng xảy ra chuyện, tên kia không phải dạng người bình thường!" Ông chủ bán nước nhìn về phía cô gái tóc đỏ vừa rồi kiểm tra thân phận của Khương Vũ cùng Tần Mộng Nhu dặn dò.
"Đao ca yên tâm, em sẽ không để cho những người kia gây chuyện!" Hồng mỉm cười đáp lời, thân thể quyến rũ bước lên trên tầng.
Khương Vũ cùng Tần Mộng Nhu hai người bước lên trên phòng, đẩy cửa bước vào căn phòng mà hai người đã mua, căn phòng này là mua chứ không phải thuê, có nghĩa là bọn họ sở hữu nó cho đến khi bọn họ c·hết mà thôi.
"Phòng cũng không nhỏ! Cô ngủ trên giường đi! Tôi đi tắm đây!" Khương Vũ nói hết câu, bước vào nhà tắm, tắm rửa.
Tần Mộng Nhu sau một đêm chạy trốn đầy mệt mỏi, chân của nàng chảy đầy máu tươi, nàng rất là đau đớn, rất là đau buồn khi nghĩ về cảnh gia đình của nàng bị đám người máy an ninh tàn sát.
Nàng muốn đi theo bọn họ, nhưng nàng đi rồi thì ai sẽ báo thù cho gia đình nàng đây, nàng phải làm gì cho đúng đây, nàng cứ suy nghĩ lung tung một hồi, ánh mắt của nàng bất tri bất giác đã khóc lúc nào không hay.
"Khóc cũng không được gì! Đi tắm đi rồi còn đi ngủ!" Khương Vũ từ trong nhà tắm bước ra, nhìn thấy Tần Mộng Nhu khóc thút thít, hắn đồng cảm với nàng, một cô gái có một gia đình hoàn chỉnh, có cha, có mẹ yêu thương, chỉ trong một đêm liền không còn lại gì, cho dù là ai cũng không chịu nổi, giống như cái cách của hắn chán ghét bản thân mình thấy những thứ không nên thấy vậy.
Tần Mộng Nhu bĩu môi một cái, bản thân của nàng cũng tự mình đi vào trong nhà tắm mà tắm rửa, cũng may quần áo của cả nam nữ trong căn phòng này đều có.
Khi nàng tắm xong bước ra khỏi nhà tắm thì Khương Vũ đã ngủ từ lúc nào không hay, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm bước lên giường mà ngủ, đêm nay có lẽ là một đêm khó ngủ đối với nàng.
Nhưng do quá mệt mỏi mà Tần Mộng Nhu nằm xuống giường, chớp mắt một cái nàng ngủ đi lúc nào không hay, nàng không có chút nào đề phòng Khương Vũ.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt của Tần Mộng Nhu, nàng tỉnh lại sau một đêm say giấc nồng, nàng bước xuống giường đi tìm kiếm thứ gì đó bỏ bụng, cũng sẵn tiện nhìn xem Khương Vũ đang làm gì, chỉ là khi nàng tỉnh lại Khương Vũ đã đi rồi.
Hôm nay Khương Vũ tỉnh lại rất sớm, hắn muốn ra ngoài điều tra tình hình, mà muốn điều tra thì phải đi vào trung tâm thành phố, đi đến khu vực có thư viện được mệnh danh là lớn nhất nhân loại, ở đó có thể có thứ mà hắn cần.
Tuy rằng bị truy nã, nhưng hắn cả người trùm kính mích, lại thêm sức mạnh từ con mắt giữa trán của hắn giúp hắn che giấu đi sự tồn tại của hắn, sẽ không có con người máy nào phát hiện ra hắn.
"Nơi này mình chưa từng tới, không ngờ lại lớn như thế này!" Khương Vũ nhìn tòa nhà khổng lồ cao chọc trời ở trước mặt, nơi này được xưng là thư viện lớn nhất nhân loại.
Khương Vũ bước chân chuẩn bị bước vào bên trong tòa nhà, thì đột nhiên lúc này một t·iếng n·ổ lớn vang lên, lửa bùng cháy ở tòa nhà bên cạnh, b·ốc c·háy cực kỳ lớn, t·hiêu r·ụi luôn cả một tòa nhà hơn 12 tầng.
ẦM! ẦM! ẦM!
ẦM! ẦM! ẦM!
Tiếng còi xe cảnh sát cùng lực lượng c·ứu h·ỏa ngay lập tức xuất hiện, có Ác Quỷ trong hình dạng con người, có người máy an ninh, người máy cảnh sát, người máy c·ứu h·ỏa đều xuất hiện.
Bọn chúng đến một là để d·ập l·ửa, hai là để bắt người, vì v·ụ c·háy này không phải là do tự nhiên mà cháy, là có người phóng hỏa.
Khương Vũ cũng không tính quan tâm đến chuyện này đâu, nhưng thư viện bị đám người máy an ninh phong tỏa rồi, hắn không thể đi vào.
Lúc này hắn mới tìm một khóc khuất không người mà xem xét tình hình của trận h·ỏa h·oạn này.
Người gây ra h·ỏa h·oạn là một người trung niên, không biết phát điên cái gì mới sáng sớm đã mang boom xăng đến trung tâm thành phố ném lung tung, khiến cho cả một tòa nhà bị cháy rụi.
"Chúng mày... tất cả là tại chúng mày... tao làm gì sai... tao làm cái gì sai hả?" Người đàn ông trung niên tay cầm hai chai boom xăng, cả người trang bị đầy thuốc nở đứng giữa thành phố hét lớn.
Chỉ cần có người chạm vào hắn số thuốc nổ trên người hắn sẽ nổ ngay lập tức, cả một thành phố sẽ bị hủy diệt chỉ trong cái chớp mắt, cho dù là người máy an ninh hay là Siêu Phàm Giả cũng không chống lại loại thuốc nổ công nghệ cao này, so với Boom Hạt Nhân không kém bao nhiêu.
"Công dân số hiệu 4569 mau dừng lại hành vi cực đoan, chống phá thành phố... xin nhắc lại công dân số 4569 dừng lại hành vi cực đoan!" Người máy an ninh ngay lập tức lên tiếng, muốn kéo người đàn ông đang cầm boom xăng đứng trên chiếc xe cảnh sát.
"Bọn người máy chúng mày thì biết cái gì... tất cả là tại chúng mày... thứ ác quỷ như chúng mày đã c·ướp đi con gái tao... thứ người máy ác quỷ... bọn mày là ác quỷ... không phải người... hôm đó tao đã thấy... tao đã thấy hết rồi!" Người đàn ông gào thét, boom xăng trên tay ngay lập tức ném mạnh về phía một con người máy, biến nó thành một đống phế liệu ngay lập tức.
ẦM! ÂM! ẦM!
Boom xăng quá mạnh mẽ, khiến cho cả mặt đất của thành phố b·ốc c·háy dữ dội, xăng ở tương lai không phải loại xăng bình thường, mà là loại xăng hủy diệt, loại xăng dầu có thể phá hủy cả một tòa nhà ngay lập tức nếu như bị một mồi lửa châm lên.
Lửa b·ốc c·háy lên đến tận trời, ngăn cản đám người máy an ninh ở trước mặt, không cho bọn họ có một chút cơ hội nào bước lại gần người đàn ông, có lẽ hắn đã nhìn thấy thứ gì không nên thấy rồi.
Khương Vũ đứng ở xa nghe thấy lời của người đàn ông nói ra, hắn lúc này mới cảm thấy thế giới dạo gần đây chuyển biến một cách đột ngột, tựa như có rất nhiều người đã nhận ra vấn đề của đám người máy, nhận ra vấn đề của chính bản thân bọn họ, tựa như người đàn ông này đã chứng kiến cảnh tượng nào đó.
Cho nên mới phát điên lên tạo nên sự hỗn loạn này, hoặc có lẽ một sự kiện liên quan đến con gái của người đàn ông này, cho nên ngày hôm nay ông ta mới phát điên lên.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Thế Giới Không Bình Thường,
truyện Thế Giới Không Bình Thường,
đọc truyện Thế Giới Không Bình Thường,
Thế Giới Không Bình Thường full,
Thế Giới Không Bình Thường chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!