Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thế Giới Không Bình Thường
Khương Vũ bước vào bên trong khu vực dành cho Tội Phạm Truy Nã, nơi này có những nhân vật khét tiếng cực kỳ, cũng có không ít người đã g·iết c·hết người máy an ninh, người máy người hầu trốn đến đây.
Nơi này cũng tập hợp rất nhiều Siêu Phàm Giả, cho nên phía chính phủ không dám đến gây chuyện, nói là thế thôi chứ chính phủ cũng không muốn tốn nhân lực đến nơi này để bắt đám người này làm cái gì, phiền phức lắm.
Khương Vũ cả người trùm kính mích, cho nên không người nào nhận ra được thân phận của hắn, hắn bị truy nã cấp SS+ được xem như là gần cao nhất ở Thành Phố Tân Tiến này rồi.
"Hôm nay lại có hai người mới? Tội là gì?" Một người phụ nữ có mái tóc đỏ rực như lửa chặn Khương Vũ cùng Tần Mộng Nhu lại, muốn biết bọn họ phạm tội gì mới cho vào, cũng kiểm tra xem thử cả hai người bọn họ còn có tư cách công dân hay không.
Bọn họ cũng sợ rằng có người của chính phủ lẻn vào, lần trước đã có không ít anh em b·ị b·ắt đi, cho nên bây giờ có người mới bọn họ rất là cảnh giác.
"Giết sáu con người máy an ninh!" Khương Vũ cả người tỏa ra sát khí, tay của hắn vẫn còn dính máy của hai con người máy vừa mới g·iết không bao lâu, mùi máu cực kỳ kinh tởm, khiến cho người phụ nữ tóc đỏ cách xa hắn mấy bước.
"Có... có thể vào!" Người phụ nữ tóc đỏ chưa từng cảm nhận được sát ý kinh người như vậy, nàng rõ ràng nhìn thấy bàn tay của Khương Vũ dính dầu nhớt của đám người máy, chỉ có bứt đầu của chúng ra mới dính nhiều dầu nhớt như vậy.
"Tần Mộng Nhu... g·iết c·hết người máy người hầu!" Tần Mộng Nhu như một con cừu non sợ sệt người phụ nữ tóc đỏ trước mặt trả lời.
"Thì ra là con gái của chính ủy thành phố, cả nhà của cô đã bị tàn sát rồi, ở đây cũng có rất nhiều người giống như cô... vào đi!" Người phụ nữ tóc đỏ thở dài một hơi, nàng trước đây cũng giống như Tần Mộng Nhu, chỉ mong rằng Tần Mộng Nhu có thể trở thành Siêu Phàm Giả, có thể tự mình bảo vệ mình.
"Cảm ơn!" Tần Mộng Nhu thở ra một hơi, đi theo sau lưng của Khương Vũ, nàng lúc này chỉ có Khương Vũ để bám vào mà thôi.
Khương Vũ cũng không để tâm, hắn đến khu vực quầy rượu ngồi xuống, gọi một ly nước giải khát, hắn từ bên ngoài biên giới khu ổ chuột đến đây, bụng thì đói, nước thì không có uống, vừa rồi lại đánh nhau, khiến cho hắn rất mệt.
"Ông chủ cho một ly nước giải khát!" Khương Vũ gọi.
"Ông chủ một ly nước!" Tần Mộng Nhu cũng ngồi bên cạnh, gọi theo Khương Vũ.
Đám t·ội p·hạm truy nã nhìn thấy Khương Vũ cùng Tần Mộng Nhu mới đến, trên người lại có tiền, bọn chúng lúc này lại muốn đến gần kiếm chát một chút, đã lâu không gặp người mới, nên cho người mới một bài học.
"Ông chủ... nước tới!" Hai tên đô con, cả người đầy hình xăm, khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía Khương Vũ cùng Tần Mộng Nhu quát lớn gọi nước.
"Tiền lần trước... hai người chưa trả... trả tiền... sẽ có nước!" Ông chủ cửa hàng nước cũng không phải loại người bình thường, ở đây cũng rất có số có má, cho nên hai tên kia không dám manh động.
"Ông chủ... hai con cừu non mới tới... trả tiền!" Hai tên côn đồ nhẹ nhàng liếm môi một cái trước mặt của Tần Mộng Nhu.
Khương Vũ lại gặp cảnh này, lần trước đến khu ổ chuột cũng gặp, bây giờ đến khu vực dành cho t·ội p·hạm truy nã cũng gặp, đám người này thật sự muốn c·hết sao? Tại sao cứ thích tìm hắn mà gây chuyện.
"Cút đi!" Khương Vũ cầm lên ly nước uống cạn, giọng nói nhẹ nhàng nói ra.
"À! Thằng người mới này gan, dám bảo bọn tao cút, muốn c·hết hả?" Tên côn đồ tới gần Khương Vũ, dọa nạt quát lớn, hắn là Siêu Phàm Giả chứ không phải người bình thường.
Khương Vũ ánh mắt lúc này tràn ngập sát khí, lại đang đói bụng, tên này bản thể lại có trái tim, khiến cho hắn không nhịn được mà thèm thuồng, tâm trí của hắn lúc này cực kỳ khó mà kiểm soát được cơ thể của mình.
Khương Vũ không nói hai lời, bàn tay hóa thành mũi kiếm, mạnh mẽ đâm mạnh đến một cái, xuyên qua ngực của thanh niên côn đồ, bàn tay của hắn bóp mạnh một cái, kéo trái tim từ trong lồng ngực của tên côn đồ ra ngoài.
Trái tim khi móc ra bên ngoài vẫn còn đập mạnh, vẫn còn nhịp tim, máu me chảy đầm đìa, Khương Vũ lại không có chút phản ứng nào, hắn tháo xuống khẩu trang, nhẹ nhàng cắn trái tim dính đầy máu một cái nhai nhồm nhoàm, ăn trái tim của Ác Quỷ đúng là ngon.
Tên côn đồ bị Khương Vũ móc ra trái tim, hắn không biết chuyện gì xảy ra, ý thức còn sót lại chỉ kịp nhìn xuống lồng ngực của mình, nhìn thấy trái tim của mình đã biến mất, lúc này ý thức của hắn mới lâm vào màn đêm, hắn cứ như vậy mà bị một người mới móc tim g·iết c·hết.
"Trái tim của mày thật ngon... nhưng một quả không đủ... tên kia lại đây... trái tim của mày thơm lắm đấy!" Khương Vũ nuốt xuống trái tim trong miệng, ánh mắt của hắn nhìn về phía tên côn đồ kia, bàn tay dính đầy máu từ từ rỉ xuống mặt đất.
Tên côn đồ còn lại hoảng loạn mà bỏ chạy, g·iết Siêu Phàm Giả đơn giản như vậy, tên này không phải người bình thường, cũng không phải Siêu Phàm Giả bình thường có thể chọc tới.
Những người có mặt tại khu vực này có chút không dám nhìn vào khuôn mặt của Khương Vũ, miệng thì dính đầy máu, khuôn mặt thì điên điên dại dại cười cười, như là một t·ên s·át n·hân tâm thần, chọc đến hắn, hắn sẽ móc trái tim của ngươi ra mà cắn nuốt.
Tần Mộng Nhu ở bên cạnh cũng hoảng loạn vô cùng, móc tim của người khác ra ăn một cách bình tĩnh như vậy, Khương Vũ thật là đáng sợ, nàng sợ khi ở bên cạnh Khương Vũ có ngày hắn sẽ ăn nàng mất.
"Sợ rồi sao? Vậy thì đừng theo tôi nữa!" Khương Vũ chùi máu vào khăn giấy ở trên bàn, hắn xem chuyện g·iết người cực kỳ bình thản.
Tâm trí của hắn đã không còn như lúc trước, đã không còn được bình tĩnh nữa rồi, đôi lúc sẽ tức giận vô cớ, đôi lúc sẽ phát điên lên g·iết người, cũng may là hắn vẫn còn kiểm soát được lý trí của mình, không đến nổi gặp ai cũng phát điên lên.
"Sợ... nhưng không biết đi đâu!" Tần Mộng Nhu tuy rằng sợ, nhưng nàng chỉ có thể đi theo Khương Vũ, vì chỉ có Khương Vũ mới có thể bảo vệ được nàng.
"Mẹ nó! Thật phiền phức!" Khương Vũ cũng không thể đuổi được Tần Mộng Nhu đi, hắn cũng không dùng vũ lực được với nàng.
Trong mắt hắn nàng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ánh mắt trong suốt vô cùng, cả người tỏa ra ánh nắng, khiến cho hắn không nỡ làm nàng tổn thương, khác hoàn toàn với những người mà hắn nhìn thấy.
Ở khu vực này rất nhiều Siêu Phàm Giả, trong mắt hắn toàn bộ đều là lũ quái vật đội lốt con người, đúng là khiến cho người ta buồn nôn, hắn phải đeo mắt kính vào để không nhìn thấy những thứ đó.
"Ông chủ... cho tôi một phòng!" Khương Vũ nhìn ông chủ cửa hàng quán nước hỏi, dù sao thì người này nhìn thấy hắn g·iết người mà không có phản ứng gì, chắc chắn là một người có mặt mũi ở khu vực này.
"Phòng dành cho một người hết rồi, chỉ còn phòng dành cho cặp đôi thôi, muốn mua thì 300 đồng!" Ông chủ nhìn Khương Vũ trả lời.
"Mẹ nó! Mắc thế?" Khương Vũ trợn mắt một cái, 300 đồng cho dù là hắn trước kia cũng không có.
"Tôi có... tôi mua!" Tần Mộng Nhu móc ra trong người 300 đồng chính phủ đem đến trước mặt của ông chủ cửa hàng bán nước.
Khương Vũ nhìn Tần Mộng Nhu móc ra 300 đồng tiền ngay trước mặt mình, hắn kinh ngạc không thôi, nàng không ngờ vậy mà là Phú Bà đó nha.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Thế Giới Không Bình Thường,
truyện Thế Giới Không Bình Thường,
đọc truyện Thế Giới Không Bình Thường,
Thế Giới Không Bình Thường full,
Thế Giới Không Bình Thường chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!