Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 102: Anh em nhà Oingo, Boingo.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 102: Anh em nhà Oingo, Boingo.

"Ôi chà! Nhóc con cũng đang đọc manga đấy à? Hiếm thật đấy. Ở Ai cập mà cũng có manga luôn à!" một anh chàng ngoại quốc trẻ tuổi, có vẻ như là khách du lịch đang hào hứng khi trông thấy một thằng nhóc. Nó đang ngồi đọc truyện ở dưới gốc cây gần nơi mình đứng.

Tay du khách bắt đầu lân la tiến lại gần rồi, khuôn mặt đỏ lên vì hào hứng, anh ta tới để làm quen:

"Này, có thể là hơi nhiều truyện. . .nhưng cho tôi đọc nó được không? Tôi là một họa sĩ truyện tranh đang trong quá trình học tập và nghiên cứu. Tôi rất có hứng thú với manga và sách hiếm!

Đổi lại tôi sẽ cho cậu thứ này! Cả thứ này nữa!" Anh ta bắt đầu hối lộ thằng bé bằng mấy món đồ ăn vặt và cái ống nhòm của mình, hơn hết tay đã thành công trong việc đó, thằng nhóc thậm chí chẳng có một tí lòng cảnh giác nào, cứ thế mà nhận lấy tất cả.

Chàng trai trẻ tuổi run lên phấn khích khi cầm được cuốn truyện, cảm giác như lần đầu tiên anh ta được tiếp xúc với manga vậy.

Hiểu biết thêm nhiều kiến thức từ sách và truyện tranh của nước ngoài sẽ là một nền tảng vững chắc cho anh ta trên con đường sáng tác sau này, người du khách cẩn thận đọc tên truyện được in ở trên bìa:

"Cái gì đây nhỉ. Tựa truyện là: Cuộc thám hiểm của anh em nhà Oingo Boingo! Không ghi tên của tác giả?"

Chàng trai tò mò rồi bắt đầu lật đọc trang đầu tiên, đập vào trong đầu của anh ta là một nét họa hoàn toàn khách so với những đầu truyện tranh đại trà hiện nay.

Phải miêu tả thứ được vẽ ở bên trong ra sao nhỉ?

Khung hình được chia theo các ô tiêu chuẩn của một cuốn truyện tranh hoặc manga thông thường, thế nhưng từ bối cảnh cho đến nhân vật lại được vẽ một cách cực kỳ trừu tượng với những khuôn mặt méo mó phiến diện. Trông hệt như một tác phẩm nghệ thuật, nó giống như lột tả nội tâm của nhân vật hơn là ngoại hình.

"Tranh vẽ lạ thật đấy. Chất lượng in lại rất tốt, còn được đổ màu toàn bộ!" tay du khách thốt lên một câu hào hứng, anh chưa bao giờ trông thấy phong cách vẽ như thế này trước đây, nó thật mới lạ và thú vị.

Chàng trai bắt đầu tìm hiểu sâu hơn vào câu truyện:

'Ở một nơi nọ, có hai anh em rất thân với nhau. Tên của người anh là Oingo, tên của người em là Boingo.

So với người anh trai của mình, người em Boingo cực kỳ nhút nhát, nếu không có người anh chăm sóc thì không thể làm được gì. Cậu ta luôn lủi thủi một mình.

Trong khi người anh Oingo đi ra ngoài. Boingo gặp một người lữ hành rất tốt bụng, nhà lữ hành cho cậu bánh, cho cậu ống nhòm, Boingo đã rất vui vẻ.

Nhưng nhà lữ hành đó...đã cắm cổ vào cột điện mà chết!

"Manga gì mà lạ thế này? Ở Ai cập chuộng mấy thứ như thế này lắm sao? Mà cuốn truyện này vốn đã lạ rồi các trang phía sau đều trắng bóc, chả đọc được gì. Bộ in thiếu hay sao? Nhưng đó là một cuốn truyện tranh thực tế và ly kỳ một cách khó hiểu.

Có lẽ đòi hỏi hơi nhiều...nhưng...tôi có thể mua nó được không?" người lữ hành chỉ chỉ ngón tay vào cuốn sách và hỏi thằng nhóc.

Nhưng không cần thằng nhóc phải trả lời thì anh trai của nó đã quay trở lại:

"Không Được! Sách của em ta không phải dùng để bán! Liệu hồn mà biến khỏi đây!"

Đó là một chàng trai trẻ cao lớn với thân hình cơ bắp, tóc đen, môi dày và khuôn mặt dài. Trang. phục của gã này bao gồm một chiếc áo phông có in chữ "Khnum" gã khoác một chiếc áo khoác cụt tay và mặc quần jean, đồng thời độ thêm một cái mũ lưỡi trai tô điểm lên gương mặt dài quá khổ như ngựa của mình.

"Em trai?!"

"Có nghe không?" gã anh trai tức giận đạp mạnh xuống mặt đất, đôi mắt ở to trừng trừng nhìn nhà lữ hành, anh chàng khách du lịch thấy thế thì vứt cuốn sách qua một bên rồi cắm cổ chạy đi.

"Em trai, anh đã dặn là không được nói chuyện với người lạ cơ mà! Trên đời này nhiều kẻ xấu lắm! Được rồi, chúng ta đi thôi...họ chắc chắn là sắp xửa tới bệnh viện Aswan để trị liệu vết thương ở đó!" tay anh trai cõng đứa em của mình và chuẩn bị bước lên chuyến xe buýt, cái mà nhà lữ hành bị hai người đuổi đi cũng ngồi trên đó.

Nhưng đứa em đã cản anh trai của mình lại bằng cách cho anh ta đọc cuốn sách, tay anh trai nhìn vào thì giật nảy mình với thứ được vẽ ở bên trong:

"Ra là vậy...thế thì chỉ còn cách đợi chuyên xe tiếp theo thôi!" ánh mắt của hắn ta đầy vẻ bí ẩn nhìn chiếc xe buýt đang. dần đần đi xa.

. . . . . . . .

Một cột khói đen bốc lên chắn ngay giữa con đường cao tốc cùng với tiếng còi xe cứu thương réo linh ỏi, một vụ tai nạn đã xảy ra khiến cho những người đi đường khác mất tập trung.

Họ đều nhìn lướt qua hiện trường của vụ tai nạn.

Đó là một chiếc xe buýt nằm ở giữa đường với cửa sổ bằng kính nát bét được lực lượng chức năng phong tỏa.

Tình cò, chiếc xe buýt chở anh em nhà Oingo Boingo cũng vừa đi qua đó, cách đấy không xa, nhân viên cứu thương và cảnh sát giao thông đang tụ tập dưới chân cột điện và chỉ chỏ gì đó.

Ờ ngay bên trên là xác của một người đàn ông. treo lủng lắng ở trên đó, cổ họng của anh ta bị thanh sắt gắn trên thân cột điện đâm thủng...và người đó...không ai khác chính là tay du khách vừa nãy.

Hai anh em nhà Oingo Boingo không thèm để ý tới chuyện này mà nhìn chằm chằm vào trong cuốn sách của đứa em trai:

"A, trang mới! Chúng xuất hiện rồi! Anh em nhà Oingo, lên chuyến xe buýt 4 tiếng sau. Vậy nên họ không gặp phải vụ tai nạn giao thông trên chiếc xe đi trước!

Cuộc thám hiểm nào đang chờ đợi hai anh em?

Khi họ tới thành phố Aswan. . .kia rồi có năm kẻ xấu đang ở đây. Chúng đang nói chuyện với nhau. Chúng có vẻ rất lo lắng..."

Trong khi đứa em đang đọc mấy mẩu truyện bất thình lình xuất hiện ở trong cuốn sách thì gã anh trai liếc mắt nhìn ra ô cửa sổ cũ bên ngoài chiếc xe buýt.

"Là chúng!"

Đôi mắt trầm của hắn nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông cao lón đang đi bộ ở trên vỉa hè. Đúng vậy, ba người đàn ông cao lớn này không ai khác chính là Jotaro, Polnareff và Joseph.

Sau khi thoát khỏi sa mạc cằn cỗi họ đã đến được thành phố Aswan của Ai Cập. Nhưng, Avol và Kakyoin đâu?

"Chúng đang uống thứ nước bị bỏ độc. . ừng ực. . . Anh trai...coi này!" thằng nhóc đưa cuốn sách cho anh trai của nó, tay đàn ông cũng rất thành thạo đọc lướt một mạch nội dung ở trong đó, hắn ta vừa nở một nụ cười nhếch mép vừa nói:

"Vậy là...độc sẽ giết chết bọn chúng? Nghĩa là hạ độc chúng được!

Em trai! Chúng ta là hai anh em vô địch. Với Stand là cuốn manga dự báo tương lại của em, và Stand của anh. . . ."

Vừa nói tay anh trai Oingo vừa tóm lấy khuôn mặt của mình và bắt đầu kéo, da mặt của hắn ta dã ra như cao xu nóng chảy, thế rồi bị kéo căng và nảy lại, hắn ngẩng đầu lên, nhưng khuôn mặt đã thay đổi:

"Với khả năng biến hình! Bọn chúng chết chắc rồi! Lá bài của chúng ta là vị thần trí tuệ Thoth và vị thần của sự sáng tạo Khnum! Anh em Oingo, Boingo!"

Oingo cõng thằng em của mình lên vai, nở một nụ cười đậm chất jojo rồi bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch sắp đến của hắn ta.

Ngay sau đó, bọn chúng lần theo dấu vết mà Stand Thoth của đứa em trai chỉ dẫn mà mò tới được một quán nước ven đường.

Thoth là một Stand có ngoại hình như một cuốr truyện tranh mà ngay cả những người thường. không sở hữu Stand cũng có thể nhìn thấy và tương tác, cụ thể hơn là họ có thể chạm vào và nhìn thấy nó.

Truyện tranh có tên là ” Oingo Boingo Brothers Adventures " sử dụng phong cách nghệ thuật kỳ lạ, kỳ quặc, bao gồm các hình ảnh méo mó và cách điệu cao về các nhân vật và môi trường hoàn chỉnh với các biểu tượng trừu tượng hoặc các nét kỳ quặc về phong cách tương tự.

Khả năng của cuốn truyện này đó là dự báo về tương lai theo cách trẻ con với những văn bản được viết một cách méo mó và đần độn.

Nó đại diện cho vị thần Ai Cập Thoth, vị thần của chữ viết và trí ám chỉ đến khả năng in tương lai gần lên chính những trang giấy của Stand.

Vì cửa hàng mà cuốn sách nhắc tới mở tại một khu phố đông người dân cũng như du khách qua lại, nên nó có cực kỳ nhiều đối thủ cạnh tranh hơn hết vì đang tầm giữa trưa nên trong quán vắng tanh, chỉ có mỗi ông chủ tiệm đang vừa lau dọn vừa ngân nga ở sau bếp.

Ponk!

Hai anh em nhà Oingo và Boingo bất thình lình xuất hiện ở sau lưng của tay chủ quán xấu xố và gõ cho lão một cú đau điếng, nhát vụt mạnh tới mức khiến cho sau đầu tóe máu.

Bọn chúng nhanh chóng thủ tiêu lão chủ quán và dọn dẹp hiện trường trong khi chờ đợi nhóm ba người Jotaro, Polnareff và Joseph ghé vào uống nước.

Tay anh trai Oingo nhanh chóng sử dụng Stand của mình là Khnum để biến hình thành lão chủ quán, hắn ta thay đổi một cách chóng vánh về cả ngoại hình cũng như giọng nói, mọi thứ đều giống y hệt.

Khnum!

Là một Stand tượng trưng cho vị thần Ai Cập Khnum, vị thần của sự tái sinh và sáng tạo.

Khnum cho phép Oingo thay đổi ngoại hình, chiều cao, cân nặng, mùi hương và có lẽ cả giọng. nói theo ý muốn. Oingo có thể nặn khuôn mặt của mình như thể nó là đất sét để chỉnh sửa nó.

Đối lại cho khả năng biến hình thần kỳ này thì Khnum không sở hữu khả năng chiến đấu cũng như thay đổi quần áo của người dùng. Khi chủ nhân thay đổi hình dạng thì quần áo họ mặc vẫn được giữ nguyên.

Dù mất đi khả năng tân công hay phòng thủ, Khnum lại là một Stand cực kỳ khó để đối phó, kẻ sử dụng có thể ám sát mục tiêu của mình bất cú lúc nào trong bí mật. Nhưng còn cần phải xem chủ nhân của nó là ai.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!, truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!, đọc truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!, Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin! full, Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top