Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 35: Mong muốn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 35: Mong muốn

William Jayce nhìn người thanh niên trước mặt mình, khắp khuôn mặt đều hiện lên vẻ kh·iếp sợ, hắn lắp bắp nói:

“Pham… Pham… Ngọc Duong?! Shit!”

Phạm Ngọc Dương không có thời gian nói nhảm, trực tiếp chộp lấy cổ hắn, sắc mặt lạnh lẽo hỏi:

“Người… đâu?”

Hắn nhấn mạnh chữ cuối rất gắt, uy áp ở trong vô hình, khiến cho Jayce lạnh cả người.

Lại liếc nhìn vào trong phòng, tràn đầy đủ loại mùi vị hoocmon nam nữ, trên giường còn nằm hai cô gái xinh đẹp, không phải là hai người mà Yohan đùa nghịch lúc chiều ấy sao?

Nhưng lúc này hai người đã nằm liệt trên giường, hai mắt hiện trắng dã, hiện tượng của cực khoái, trên người thì phết đầy dịch trắng ô trọc.

Hơi nheo lại đôi mắt, sợ bẩn tay của mình, Phạm Ngọc Dương ném thẳng xuống trước mặt đám người.

Từ đâu bay tới trước mặt một tên đàn ông t·rần t·ruồng, đám người tràn đầy không hiểu, nhưng là một vị nữ tính duy nhất trong đám, Lương Thanh Vân lập tức quay mặt đi, do trời mờ tối nên đám người cũng không nhìn thấy mặt cô nàng hơi đỏ lên một chút.

“Biến thái!”

Phạm Ngọc Dương hạ cánh ở ngay sau đó, đối với người thanh niên mặc blouse trắng nói:

“Cắt đứt hết gân tay gân chân, phế luôn cả ‘tâm’ của con chó này!”

Người thanh niên bước lên phía trước, lấy từ trong túi áo ra một con dao phẫu thuật, lưỡi mỏng như cánh ve, cực kì sắc bén. Hắn nở một nụ cười thân thiện, nhưng ở trong mắt Jayce, lúc này đã nhịn đau mà nhìn lên, tựa như ác quỷ từ địa ngục, làm sống lưng hắn không hiểu lạnh buốt như giữa hồ băng.

“Ai là con trai đang rảnh tay thì lại giữ hộ cái đi.”

Lập tức, đám người đằng sau nở nụ cười, nhưng lại cực kì bỉ ổi, mỗi người đè ép lấy một chi.

“Bé ngoan, nằm yên đừng giẫy.”

Minh cực kì hăng hái mà đè mạnh cánh tay trái xuống đất, hướng người thanh niên hỏi:

“Quân đúng không nhỉ? Anh định làm gì gã? Cắt chim?”

Quân lườm Minh một mắt, lại đối với Jayce mỉm cười, tựa như là mẹ hiền, tiếp tục trấn an:

“Yên tĩnh nào, không đau, như con muỗi đốt ấy, sẽ nhanh thôi.”

Nói xong, không tiếp tục để ý ánh mắt kh·iếp sợ của Jayce, tay cầm dao rất vững vàng đặt vào vị trí trái tim, hơi dùng chút lực ấn xuống.

Một chút máu chảy ra, như trong tưởng tượng cảm giác đau đớn cũng không có truyền đến làm Jayce sững sờ, ánh mắt nghi hoặc nhìn Quân. Đang chăm chú cắt đi một tấm thịt Quân phát giác được có ánh nhìn của ‘bệnh nhân’ hắn mỉm cười hiền từ nhìn lại, giọng nói như có ma lực:

“Thấy chứ? Đã bảo là không có đau mà.”

Lại tiếp tục chú tâm vào ‘gỡ’ ra từng miếng thịt.

Lát sau, cả hai khoang ngực đều đã được Quân gỡ ra thành công. Đám người đầu dập óc nát khung cảnh nào mà chưa thấy qua, thậm chí người còn g·iết nên đối với khung cảnh máu tanh kia cũng không có phản ứng gì thái quá, chỉ là yên lặng chờ Quân tác nghiệp.

Trong đám, cũng chỉ có Minh là kiên nhẫn với những chuyện như này kém nhất, thế nên hắn lập tức hỏi:

“Hắn không dãy dụa thì thôi? Bỏ tay ra?”

“Chưa đến lúc.”

Quân lại hướng ánh nhìn vào cột xương sống, dùng tay trái hơi sờ sờ lướt qua các khớp xương, đã chạm đến vị trí song song với trái tim thì dừng lại, tay phải với tốc độ cực nhanh đã đâm vào bên trong, lại nhẹ nhàng nghẹo xuống dưới một chút.

Dùng hai ngón tay cái với trỏ rút ra từ trong đống máu thịt một viên đá, ném cho Phạm Ngọc Dương, tiếng nói êm ru:

“Kết thúc.”

Lập tức, một tiếng kêu thảm thiết tựa như g·iết heo vang lên quanh quẩn trong tai đám người.

Jayce lấy lại được tất cả cảm giác của mình, lập tức, một loạt những cảm giác đã tạm cho vay đi kia lũ lượt đòi về. Tay chân còn sót lại một chút sinh cơ cuối cùng ra sức giãy dụa, thế nhưng bị cả bốn người đều là bậc trung giữ lại, thậm chí Trần Thế Lam còn nhảy ra trên bụng hắn ngồi nữa.

Mất khoảng năm phút, hét dứt, vùng vẫy cũng dừng lại.

Hai mắt đã mất đi thần thái, hiện lên một màu trắng dã.

William Jayce, một kẻ được quá nhiều người truy phủng ở Mỹ, cứ thế mà c·hết, ở nơi đất khách quê người.

Không nhắm mắt.

Phanh thây mà c·hết.

Cả đám cũng lũ lượt mà đứng dậy.

Phạm Ngọc Dương hơi nắm nhẹ tay một cái, cái xác lặp tức co rút lại thành một viên cầu thịt, giọng nói trầm thấp:

“Có lửa sao?”

“Có!” Trần Thế Lam đáp, ngửa tay lên.

Phụt!

Một ngọn lửa đỏ không có hình dáng cố định nhảy múa trên bàn tay hắn.

Tạch!

Tiếng đánh lửa, sau đó là một con rồng lửa từ dưới mặt đất ngoi lên, nhe ra cái miệng lớn, nuốt thành tro bụi.

Đỗ Văn Quang không hứng thú với trò hỏa táng kia, hướng ánh nhìn về phía Phạm Ngọc Dương, hỏi:

“Anh phát hiện ra gì đó ở trong đống kí ức của gã đúng chứ? Nếu em nhớ không nhầm thì anh là【 Nhà ngoại cảm】?”

Cả đám cũng nhìn lại, mong chờ giải đáp.

“Trước chưa nói cái này. Lam, anh đánh xe ra đây, vừa đi vừa nói.” Hơi dừng lại phút chốc, hắn lại chuyển ánh mắt đến hai người Minh Khánh, nhỏ bé đến không thể phát hiện ra dấu vết đau thương, “Hai người có thể về được rồi, nếu như đã quyết định rời đi sống cuộc sống của riêng mình thì dừng ở đây là được rồi, không cần quá tham gia sâu vào.”

Minh dường như vẫn định đi theo đám người, nhưng chưa kịp từ chối thì đã bị Khánh ngăn lại, người sau thay mặt nói:

“Thế thì mọi người cẩn thận, có duyên sẽ gặp lại.”

“Cần gì nói thế? Có điện thoại thì ới nhau một câu là anh em lại tụ tập đánh chén thôi.” Trần Thế Lam lạc quan nói.

Khánh gật đầu đồng ý:

“Cũng đúng.”

Nói xong, hắn kéo tay thằng bạn còn muốn đi chơi của mình đi.

Trần Thế Lam cũng theo đuôi hai người đi lấy xe, vì hắn là người mang xe chở người thanh niên đô con cùng với Quân.

.

.

.

Ánh đèn vàng từ bên ngoài chiếu xuống bên mặt phải của người thanh niên ngồi bên tay lái phụ, từ nét mặt chỉ có thể cảm thấy hắn kìm nén điều gì đó.

“Thế nào? Hai người kia cũng đi từ lâu rồi, anh vẫn không định nói điều gì đó sao?” Lương Thanh Vân nhăn mặt thúc giục.

“Cuộc sống của chúng ta đã rơi vào đầm lầy, khó có thể thoát ra.” Phạm Ngọc Dương lạnh lùng nói, mấy hôm nay hắn cũng hiếm khi hiện ra mặt tí tửng kia của mình.

“Anh muốn chứng tỏ điều gì?” Lương Thanh Vân nhíu lại đôi mi thanh tú, cô vẫn không thể hiểu được lời nói của người đàn anh này.

“Lâm đ·ã c·hết.”

Trần Thế Lam có tố dưỡng nghề nghiệp rất tốt, vả lại hắn cũng đã rất nhiều lần thấy đồng đội t·ử v·ong rồi nên cũng không quá thái quá thể hiện cảm xúc, chỉ là giọng nói hơi buồn buồn hỏi:

“Ai g·iết?”

“Một kẻ tên là Kwak Hyunseok, sở hữu chức nghiệp có vẻ giống như Quân,【Bác sĩ】.

Bọn chúng muốn lấy đi ID của Lâm để xâm nhập vào Bộ cứu lấy Trần Mạnh Giang. Nhưng có ID rồi thì vẫn cần Password, thế nên Jayce đã dùng kĩ năng của mình để ép hỏi ra password. Làm xong thì tách ra tấm da mặt của Lâm, lại ném hắn xuống giữa lòng sông.”

“Nếu vậy thì bộ t·hi t·hể hôm qua là của Lâm rồi?”

“Có lẽ đúng như vậy.”

Cả đám lâm vào trầm mặc.

“Chúng ta cần làm gì?” Đỗ Văn Quang hỏi, hắn tuy chưa trải qua việc mất đi chiến hữu, nhưng không thể ngăn cản được việc hắn tiếc thương cho một người đồng đội của mình hi sinh.

“Bọn chúng phải c·hết.” Phạm Ngọc Dương dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói ra từ ngữ độc ác nhất, không người có thể hiểu tức giận của hắn lớn đến mức nào.

Lâm là kẻ mà chính ta hắn cứu ở trong gang tấc, đưa nó trở về chính đồ, cho nó công việc.

Tình như huynh đệ.

“Còn có thể kiềm chế sao?” Trần Thế Lam hỏi.

“Tất nhiên, báo thù chưa phải là đủ, tao muốn… đập nát tượng thần.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top