Phiến Tội

Chương 231: Nhà máy phát điện


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phiến Tội

Chương 232:Nhà máy phát điện

Hiện giờ thành phố Đại Tây Dương đã trở thành một nơi rất thú vị, nơi này ban ngày và ban đêm đều tĩnh mịch như nhau, nhưng trên bản chất ban ngày và ban đêm cũng đồng thời rất náo nhiệt.

Bề ngoài yên tĩnh cũng không thể đại biểu an bình thật sự, trên thực tế mọi người trong thành phố mỗi giây đều căng thẳng thần kinh, tùy thời chuẩn bị nghênh đón chiến đấu sinh tử. Có lẽ đối diện là một con quái vật biến dị, có lẽ là một binh sĩ phe địch, thậm chí là q·uân đ·ội phe mình đã mất đi lý trí.

Con người vốn có cực hạn, phần lớn chúng ta đều hiểu, ngươi muốn một người tập trung chú ý bốn mươi lăm phút đã rất khó khăn, đừng nói là kiên trì mấy giờ thậm chí là mấy ngày.

Mệt nhọc có thể khiến người ta phát điên, sụp đổ còn dễ dàng hơn tưởng tượng. Bất cứ người nào ở trong nhà đều có thể thử nghiệm, dùng máy quay phim ghi lại thay đổi của mình. Chỉ cần quá ba mươi giờ không chợp mắt cũng không ngủ gật, khi đó tính cách của con người sẽ trở nên hoàn toàn khác với bình thường, não đã không còn sức che giấu và khống chế tâm tình của mình, ký ức và suy nghĩ trở nên chậm chạp, nếu nghiêm trọng sẽ xuất hiện r·ối l·oạn và chướng ngại.

Vào giờ phút này trong thành phố Đại Tây Dương, phần lớn binh sĩ đế quốc, đội viên du kích, thành viên của Tiền Tuyến Tự Do, bình dân, đều đã ở trong tình trạng này.

Ngủ một giấc yên ổn, rất có thể sẽ ngủ luôn không dậy. Đội ngũ nhiều người một chút còn có thể chia thành từng nhóm nghỉ ngơi, nhưng tiểu đội mấy người đến mấy chục người chia đều thời gian để ngủ cũng rất ít. Bởi vì quái vật biến dị mạnh mẽ, ít nhất phải có hai người canh gác. Đây chỉ là tình huống gặp phải một con quái vật, nếu đồng thời có hai con quái vật tới, g·iết c·hết hai người canh gác trước khi bọn họ kịp báo động thì sao?

Mấu chốt còn phải nói đến quái vật biến dị, đối với người bình thường thì bọn chúng thật sự quá nguy hiểm, muốn g·iết c·hết một con cũng không dễ dàng. Tiểu đội mười người trở xuống, cho dù phát hiện kịp thời, chiếm được tiên cơ, sau khi tiêu diệt một con quái vật cũng khó bảo đảm không có n·gười c·hết.

Mà quái vật t·ấn c·ông đương nhiên cũng không có tần suất cố định, ngươi có thể mười tiếng không gặp một con nào, cũng có thể một tiếng gặp phải mười con, cho dù là tình huống nào thì ngươi cũng không thể nghỉ ngơi bình thường.

Vài ngày giày vò như vậy, có thể tưởng tượng được trạng thái tinh thần của người trong thành phố. Thành thị ban đêm đặc biệt nguy hiểm, đi lại nghênh ngang trên đường có thể sẽ bị đạn không biết từ đâu b·ắn c·hết. Bởi vì vào ban đêm, những người nổ súng kia đã không còn sức phân biệt xem ngươi có phải q·uân đ·ội phe mình hay không, hoặc có phải là con người hay không.

Đêm nay Gambling Snake dùng tốc độ cực nhanh điều tra chung quanh, gần như đã đi khắp hơn nửa thành phố. Không ai phát hiện ra hắn, thậm chí quái vật cũng không bắt được hình bóng của hắn.

Trên đường đi Gambling Snake phát hiện rất nhiều t·hi t·hể bình dân ẩn nấp, có một số người thật sự nấp rất kín, nhưng không một ngoại lệ, những người định trốn ở một chỗ không rời đi này đều c·hết, hơn nữa tất cả t·hi t·hể đều bị gặm nhấm gần như không còn. Xem ra những quái vật kia tìm kiếm con mồi tuyệt đối không chỉ đơn thuần dựa vào thị lực, theo như Gambling Snake suy đoán, “khứu giác” và “nhiệt lượng” mới là hai phương pháp mà bọn chúng có khả năng sử dụng nhất.

Trong đầu Gambling Snake vẫn nhớ khái quát sơ đồ thành phố do Phong Tiển vẽ, hắn dự định đi tới trung tâm mua sắm, xem thử tình hình của đám bình dân tụ tập với nhau. Kết quả vừa đến chỗ đó, cách một con đường hắn đã ngửi được mùi máu tanh nồng đậm.

Trong này nghiễm nhiên đã thành sào huyệt của sinh vật biến dị, trung tâm mua sắm rộng lớn ít nhất có hơn mười con quái vật đang ẩn nấp. Xem ra đám bình dân quả nhiên không thể giữ vững trận địa này, hiện giờ thức ăn và vật tư bên trong lại trở thành mồi câu để bọn quái vật săn bắt. Vẫn sẽ có một số kẻ thiếu hiểu biết muốn đi vào thăm dò một phen, có thể là do khứu giác của bọn họ đã ngửi quen mùi máu tanh, có thể là bọn họ đã quá mệt mất đi khả năng suy nghĩ, cũng có thể là vì bọn họ thật sự quá đói. Tóm lại đi vào trung tâm mua sắm tuyệt đối là một quyết định rất sai lầm.

Gambling Snake nhìn thấy tình hình này, trong lòng cảm thấy hơi bất an, hắn lo lắng người mà mình muốn tìm đ·ã c·hết trong trung tâm mua sắm. Nhưng hắn lại nghĩ đến, ban ngày gặp phải cha con Jeff cũng là bình dân, bọn họ rất có thể là từ trong trung tâm mua sắm chạy ra, hoặc là... bởi vì cha của Jeff bị l·ây n·hiễm khiến bọn họ bị đuổi ra. Chuyện này cũng rất bình thường, một đám người vì muốn bảo vệ mình, sẽ không do dự đẩy người khác đẩy vào hố lửa, phát một khẩu súng cho bọn họ xem như là nhân đạo rồi.

Có lẽ sau khi trở về sẽ lấy được nhiều tin tức hơn từ Jeff, cho nên Gambling Snake cũng không kết luận bừa, chỉ rời khỏi trung tâm mua sắm, tiếp tục chuyện mình cần làm, nghĩ cách tìm kiếm người của Evolution khác may mắn sống sót.

......

- Số 037, đây là số 025. Số 037 xin trả lời, hết.

- Đây là số 037, hết.

- Số 037, báo cáo vị trí của ngươi và tình hình chiến đấu, hết.

- Chúng tôi đang...

Trong thiết bị truyền tin đột nhiên vang lên một tiếng kêu chói tai.

- Số 037, chúng ta không thể xác định vị trí của ngươi, xin trả lời.

- Trưởng quan... nơi này...

Tiếng kêu một lần nữa cắt ngang câu nói.

Rất nhanh, số 025 đã hoàn toàn mất đi tín hiệu của đối phương.

- Lại là như vậy, sau khi tiến vào nhà máy điện, truyền tin sẽ bị q·uấy n·hiễu không rõ nguyên nhân.

Một tên quan chỉ huy HL mặc quân phục cấp bậc thượng tá, vẻ mặt ngưng trọng trầm ngâm nói.

Tên lính truyền tin bên cạnh hắn nói:

- Trưởng quan... vì khôi phục điện lực, đây đã là tiểu đội thứ ba m·ất t·ích rồi.

- Ta biết...

Thượng tá nói:

- Nhưng chúng ta nhất định phải tiếp tục thử, chỉ khi khôi phục nguồn cung cấp điện, chúng ta mới có cơ hội ngồi tàu rút khỏi thành phố Đại Tây Dương. Nếu không cho dù t·hảm h·ọa sinh vật biến dị được giải quyết, đây cũng là một thành phố bị bao vây, chúng ta không b·ị b·ắt thì cũng c·hết trận.

Hắn nhíu mày, do dự một lúc lâu mới nói:

- Ra lệnh cho đội ngũ sẵn sàng chiến đấu, trời vừa sáng chúng ta sẽ trực tiếp t·ấn c·ông vào.

- Thế nhưng... trưởng quan, nguyên nhân tiểu đội trước m·ất t·ích...

Câu này của tên lính truyền tin cũng không phải ám chỉ trong nhà máy điện có sinh vật biến dị, mà là có ám chỉ khác, dù sao bọn quái vật cũng không biết dùng thiết bị làm nhiễu tín hiệu truyền tin.

- Không cần nói nữa, cho dù bên trong có một đoàn quân mai phục, chúng ta cũng phải vào. Chờ thêm một ngày là ít đi một ngày tiếp tế, c·hết thêm mấy người, ta chịu đủ rồi! Lão tử cũng không muốn nằm xuống ở cái nơi c·hết tiệt này.

Thượng tá quát lên.



- Rõ, thuộc hạ tuân lệnh.

Tên lính truyền tin kia tuân lệnh rời đi.

Thượng tá thấy đối phương rời khỏi sở chỉ huy tạm thời (một căn phòng làm việc trong sòng bạc) lúc này mới lộ vẻ mệt mỏi, bàn tay chống lên trán mình. Đầu hắn vô cùng đau đớn, bệnh cũ, mấy ngày không ngủ, áp lực lại rất lớn, há có thể không phát tác.

Hắn lấy ra một điếu thuốc cuối cùng trong túi áo, đốt cho mình:

- Nam Phi, quận Long, Tây Âu... bây giờ là Bắc Mỹ, phù...

Hắn thở ra một ngụm khói, giống như đang than thở:

- Thiên hạ tuy lớn, nhưng thân là quân nhân đế quốc, có lẽ chúng ta sắp không có chỗ để trốn rồi...

......

Blood Owl và Tả Đạo cùng nhau đi tới nhà máy điện, trên đường đi lại không gặp một con quái vật nào.

Theo như Tả Đạo lý giải, đây là do bá khí của Blood Owl lộ ra ngoài, khiến cho những sinh vật kia sợ hãi chạy mất.

Hai người đi thẳng vào cửa lớn, vừa bước vào nhà máy điện mấy bước, Blood Owl đột nhiên thốt ra một câu:

- Có người ở đây.

Tả Đạo khẽ kêu lên, nhảy về phía sau một bước dài, mở hai cánh tay làm động tác võ thuật giống như dân mãi võ đầu đường:

- Ở đâu?

Trong bóng tối phía xa trước mặt bọn họ, lúc này quả nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của một người đàn ông:

- Ngươi cũng là người siêu năng lực đúng không.

Trong khi nói chuyện, người này đã đi ra chỗ ánh mắt Tả Đạo có thể nhìn thấy.

Vừa thấy được hắn, Tả Đạo liền biết thân phận của đối phương, đồng phục màu lam đậm kỳ quái kia là chuyên dùng cho thành viên Evolution cấp cao.

- Có thể phát giác được sự tồn tại của ta, chứng minh ngươi cũng có chút bản lĩnh, có điều... ta khuyên các ngươi vẫn nên trở về đi.

Mặt của người đàn ông kia cũng giống như đa số thành viên Evolution cao cấp, cứng đờ t·ê l·iệt, giống như mặt của cương thi sống.

Blood Owl quan sát người này mấy giây, sau đó xem như không khí đi qua bên cạnh hắn, bỏ lại một câu với Tả Đạo:

- Tên này để ngươi đối phó.

- Hả? Này! Đây là chuyện gì?

Tả Đạo giật mình nói.

- Hắn quá yếu, ta không có hứng thú.

Blood Owl lại bổ sung một câu.

- Ngươi muốn c·hết!

Người nọ quát lên, xoay người đuổi theo Blood Owl, một tay ấn lên vai hắn, nhưng qua mấy giây trong mắt lại lộ vẻ kinh ngạc.

Blood Owl xoay đầu lại, lạnh lùng nói một câu:

- Ngươi không nên quay lưng về phía tên kia.

Gần như trong nháy mắt nghe được câu này, người nọ liền không tự chủ được quỳ xuống. Kiếm khí của Tả Đạo không hề khách sáo từ phía sau tập kích, xuyên qua hai đầu gối của hắn.

- Có vẻ đúng là rất yếu...

Tả Đạo thấy đối phương dễ dàng trúng chiêu như vậy, lá gan liền lớn lên, nghĩ thầm: “Dù sao tên này ngay cả đứng cũng không nổi nữa, ta đi qua chế ngự hắn chắc là không có vấn đề gì.”

Kết quả người nọ dứt khoát ngửa mặt ngã xuống, cánh tay duỗi thẳng phát ra một đòn t·ấn c·ông vô hình vào Tả Đạo phía sau đang đi đến.

Với tu vi của Tả Đạo hôm nay, có thể nói là rất n·hạy c·ảm với năng lượng, những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn vẫn có thể phát hiện được. Đối diện với công kích đột ngột này, Tả Đạo đứng tấn vững vàng, nửa người trên ngửa về sau, dùng một động tác rất khó coi tránh thoát làn sóng công kích này, lực lượng vô hình kia chỉ khẽ lướt qua cằm Tả Đạo.

- Ồ! Đây là thứ gì!

Tả Đạo sờ cằm, bộ phận bị chạm vào lại hơi mất cảm giác.

- Sóng điện từ.

Blood Owl nói:



- Nhưng quá yếu.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, căn bản không sợ đối phương ở sau lưng phát động t·ấn c·ông, thực ra vừa rồi người nọ ấn vào vai của hắn đã thử rồi.

Năng lượng phòng ngự dưới trạng thái vô ý thức bao trùm toàn thân Blood Owl, người nọ cũng không thể đột phá, đúng là hơi yếu một chút.

- So với điện của Lôi Hỏa, hắn kém quá xa.

Blood Owl khinh thường bình luận:

- Dựa vào điện sinh học do thân thể hình thành sau khi cải tạo gen, hừ... loại uy lực này, đối phó với mấy tên nghiện net thì còn được.

Tả Đạo hỏi:

- Này! Vậy ta phải làm nào chế ngự hắn? Để tên này sống còn có tác dụng đúng không.

- Đánh gãy vai của hắn.

Blood Owl nói lời này có cảm giác hời hợt giống như “mang dép” hoặc “ngã rẽ phía trước quẹo trái” căn bản không quan tâm đến việc p·há h·oại thân thể người khác. Vừa nói hắn vừa ung dung đi tới một bên tường, xem xét bản đồ của nhà máy điện này.

Anh bạn Evolution kia há có thể bó tay chịu c·hết, hắn vội vàng lật người lăn lộn, giở lại trò cũ muốn t·ấn c·ông Tả Đạo. Lần này Tả Đạo đã có chuẩn bị, tình huống không giống như trước nữa. Với trình độ bỉ ổi của tên này, có thể dùng một câu mà Saint Seiya thường dùng để hình dung năng lực thực chiến của hắn... cùng một chiêu thức dùng với hắn hai lần là vô dụng.

Dùng kiếm khí của Thần Giảo ngưng tụ ở đầu ngón tay, theo hai tiếng xoẹt xoẹt, chém điện từ xung kích bắn tới tan thành mây khói. Tả Đạo lại thuận thế lao đến, tìm đúng thời cơ đá một cước vào ngực anh bạn ngồi dưới đất không đứng nổi kia.

Đối phương bị hắn đá khiến cho con ngươi muốn lồi ra khỏi hốc mắt, cả buổi không lấy được một hơi. Nếu không phải thân thể đã trải qua cải tạo gen, người bình thường bị Tả Đạo đá vào ngực như vậy e rằng đã m·ất m·ạng rồi.

Lúc này Tả Đạo mới yên tâm một chút, ít nhất trong một phút đối phương cũng không thể phản kháng quyết liệt được nữa. Hắn thu hồi năng lực, tiến lên dùng tay không vặn gãy xương vai của người nọ.

Quả nhiên là người cải tạo gen, bị Tả Đạo vặn như vậy cũng không kêu thảm. Thần kinh đau đớn của bọn họ đã sớm bị t·ê l·iệt, nhằm để trong chiến đấu không b·ị đ·au đớn ảnh hưởng, lúc nào cũng có thể bình tĩnh tập trung tinh thần.

Blood Owl ở phía xa nhìn bản đồ trên tường một lát, tiếp đó một quyền đánh vỡ kính, lấy bản đồ kia ra, quay đầu đi trở lại ném cho Tả Đạo:

- Xuất phát.

- Tên này phải giải quyết sao đây?

Tả Đạo rất không biết điều hỏi.

- Ngươi muốn cõng hắn đi?

Blood Owl hỏi lại.

- Vậy hắn còn không thừa cơ cắn nát mặt của ta à?

Tả Đạo trả lời.

- Vậy ngươi còn hỏi cái gì, đương nhiên là vứt hắn ở đây.

Blood Owl dùng ánh mắt ra hiệu cho Tả Đạo một chút, nhìn vào chân và hai vai của người nọ:

- Hắn dùng cằm để bò cũng không chạy được bao xa.

Con ngươi Tả Đạo đảo một vòng, lại đi về phía người nọ:

- Hay là ta đánh gãy cả hông hắn, tránh cho hắn lăn để chạy trốn.

- Đừng! Đừng! Ta không chạy! Ta sẽ nằm ở đây!

Người nọ lập tức kinh hãi, vội vàng cầu xin.

Tả Đạo cười lạnh một tiếng:

- Ta sẽ tin lời dối này của ngươi sao!

Trước giờ hắn luôn xem sự thành tín của người khác ngang với tiêu chuẩn của mình, cho nên gần như không bao giờ bị lừa.

- Đánh gãy hông, sau này sẽ không dễ di chuyển.

Blood Owl nhắc nhở.

Tả Đạo quay đầu “lưu luyến không rời” nhìn người nọ một cái:

- Được rồi, tạm thời tha cho ngươi một mạng, nếu như ngươi dám chạy...



- Không dám! Không dám!

Lúc vừa gặp mặt giọng điệu của anh bạn này còn khá hung hăng, nhưng sau khi lĩnh giáo thủ đoạn và tính cách biến thái của hai tên này, đã hoàn toàn biến thành sợ hãi.

Blood Owl và Tả Đạo ném người nọ vào trong nhà xưởng thứ nhất gần cửa chính, sau đó đi vào bên trong nhà máy.

- Đúng rồi, hắn sẽ không bị quái vật ăn mất chứ?

Tả Đạo đi được một đoạn, đột nhiên nhớ tới chuyện này.

- Đây là một nhà máy nhiệt điện.

Blood Owl nói.

- Nghĩa là sao?

- Nhiệt độ.

Blood Owl dùng tư duy nhảy số giải thích:

- Quái vật biến dị trong thành phố đều là động vật máu lạnh, bên ngoài thân cũng duy trì nhiệt độ thấp. Mặc dù nhà máy điện này đã ngừng hoạt động, nhưng nhiệt độ ở đây rõ ràng vẫn cao hơn những nơi khác trong thành phố. Cho nên ngươi thấy đấy, trong khu vực phụ cận đều không gặp phải quái vật.

- Thì ra là vậy.

Tả Đạo suy nghĩ:

- Đúng vậy, chẳng trách năng lực của Phong Tiển đối phó với những quái vật biến dị kia lại có hiệu quả rõ rệt.

Hắn quay đầu đi:

- Vậy cái tên Evolution mà chúng ta gặp cũng biết chuyện này, cho nên mới trốn trong nhà máy điện đúng không?

Blood Owl không trả lời, hắn đang suy nghĩ kế hoạch của mình, đột nhiên dừng bước nói:

- Bên kia là nhà xưởng chính, tòa nhà bên cạnh là văn phòng làm việc. Ta đi kiểm tra vài nhóm máy móc, đánh giá tình hình một chút. Ngươi đến tòa nhà văn phòng tìm một chút tư liệu hữu dụng, ví dụ như hướng dẫn gặp phải tình huống này nên xử lý thế nào, hoặc là giấy tờ ghi chép phương án dự phòng gì đó.

Tả Đạo vừa nghe Blood Owl nói, vừa từ trong túi lấy ra tấm bản đồ vừa rồi Blood Owl đưa cho mình:

- Này... ngươi không cần bản đồ à?

- Nói nhảm, lão tử xé xuống là để cho ngươi xem.

Blood Owl trả lời:

- Ngoài ra những thứ như bản đồ không nên gấp lại, mà nên cuốn lại.

Nói xong hắn liền đi làm việc của mình.

Tả Đạo ngẩn ra tại chỗ, lúng túng không khép miệng lại được. Từ nhỏ hắn đã cảm thấy mình cũng là một người thông minh, nhưng từ khi gia nhập Nghịch Thập Tự, hắn đã hiểu được đầy đủ một câu nói của Khổng phu tử, “ba người đi, nhất định có thầy giáo của ta”.

Thực ra Tả Đạo ở trong Nghịch Thập Tự cũng không cần ba người, tùy tiện gặp được người nào cũng có thể dạy mình không ít thứ. Ngươi cứ nói mình muốn làm gì, muốn tạo nên cơn bão tài chính toàn cầu, hay là chế tạo phi thuyền vũ trụ, muốn học kỹ xảo g·iết người, hay là nghề y tế thế.

Ngay cả Blood Owl vốn bị Tả Đạo xem là một tên g·iết người biến thái, sau thời gian dài tiếp xúc cũng dần dần lộ ra chân tướng của phần tử trí thức. Bây giờ nhớ lại, lúc trước ở Venice giúp Blood Owl làm người trung gian, những thứ tên này muốn mua không phải chủ yếu là thiết bị nghiên cứu khoa học sao?

Đứng trước học vấn rộng lớn của đám người chung quanh này, mấy trò khôn vặt của Tả Đạo lại biến thành không đáng nhắc tới. Ở trong tổ chức này càng lâu, càng cảm thấy rời khỏi tổ chức này rất không an toàn, đối nghịch với đám người này khẳng định là không có đường sống.

- Đừng ngẩn ra nữa, ngươi tưởng thời gian rất dư dả sao?

Blood Owl không quay đầu lại nói, hắn không dùng mắt cũng có thể thông qua phản ứng tâm tình biết Tả Đạo đang đứng yên không nhúc nhích.

......

Cùng lúc đó trên đường phố bên ngoài nhà máy điện, lại có một vị khách không mời mà đến.

Người này cũng mặc đồng phục cao cấp màu lam đậm của Evolution, mặt, cổ và tay của hắn đều có dấu vết may vá rõ ràng, có thể nhìn thấy đường may khắp nơi, giống như da của người này do vô số miếng da chắp lại.

Thợ May nhìn chung quanh một chút, lại dời mắt đến cửa lớn nhà máy điện, thầm nghĩ: “Vừa rồi rõ ràng cảm thấy có người siêu năng lực chiến đấu, nhanh như vậy lại biến mất, là do chênh lệch giữa hai bên quá lớn sao...”

- Hả?

Hắn đột nhiên cúi đầu, nhìn về góc tường phía trước.

- Meo...

Một con mèo đen từ nơi đó chạy ra, ngẩng đầu nhìn Thợ May một cái, đôi mắt màu xanh lá trong bóng tối phát ra ánh sáng kỳ dị. Nó lại kêu một tiếng, sau đó xoay người, một lần nữa chui vào trong bóng tối.

- Chậc... hóa ra là mèo.

Thợ May lẩm bẩm nói thầm:

- Vẫn nên đi vào xác nhận một chút.

Nói xong hắn liền sải bước tới trước, đi vào nhà máy điện.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Phiến Tội, truyện Phiến Tội, đọc truyện Phiến Tội, Phiến Tội full, Phiến Tội chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top