Tiêu Hoàng đứng đối diện với bình phong một hồi lâu, mới theo bản năng nhấc chân đi qua. Mộ thần bối rối mặc y phục, đứng tại chỗ, cũng không biết nên tiến hay lui. Hắn nhiều ngày nay đã suy nghĩ tìm cơ hội thích hợp, nói cho Tiêu Hoàng biết chuyện hắn là Khanh tử, chỉ là không đợi hắn mở miệng, đã bị Tiêu Hoàng thấy.
Tiêu Hoàng nhìn phát ngốc, Mộ thần đang hiếm khi không biết làm sao, lấy qua áo khoác một bên phủ thêm cho hắn, để tránh đông lạnh. Hắn tuy rằng còn đang kinh hoàng, nhưng quan tâm với Mộ thần vẫn là ưu tiên. "Mặc y phục trước, đừng để nhiễm phong hàn." Tiêu Hoàng thấp giọng nói. Mộ thần cầm lấy y phục, có chút đờ đẫn mặc, Tiêu Hoàng ở một bên giúp đỡ. Đợi hắn mặc chỉnh tề, Tiêu Hoàng kéo hắn đến phòng sưởi. Tiểu thị dâng trà liền lui ra ngoài, trong phòng lại còn lại hai người. Sau một lúc lâu, Mộ Thần mới mở miệng nói: "Ta không phải cố ý dối ngươi......" Nếu đổi thành người khác, Mộ Thần cũng sẽ không giải thích nhiều, nhưng người này là Tiêu Hoàng, nam nhân khiến hắn động lòng, hắn không hy vọng bởi vì hắn giấu diếm mà khiến giữa hai người xuất hiện ngăn cách, hơn nữa công bằng mà nói, Tiêu Hoàng đối xử với hắn thật sự tốt, cho nên hắn mới lại càng không muốn Tiêu Hoàng vì thế mà bất hòa với hắn. Tiêu Hoàng lại không để ý Mộ Thần giấu diếm, chỉ hỏi: "Là chuyện từ khi nào?" "Lúc còn rất nhỏ, khi đó phụ mẫu ta cùng qua đời, ta lưu lạc vào tay kẻ môi giới, hắn gạt ta ăn dược Khanh tử. Lúc ấy có rất nhiều tiểu hài tử giống ta, những ai tuổi còn nhỏ, bộ dáng có chút thanh tú, đều bị lừa ăn. Nói là thành Khanh tử sẽ dễ bán, giá cũng cao hơn một ít." Có lẽ là chuyện đã qua lâu lắm, Mộ Thần nói đến cũng không có quá nhiều tâm tình, như chỉ đang tự thuật chuyện của người ngoài thôi. Tiêu Hoàng nhíu mày, đúng vậy, nam tử tuy rằng thể lực cường tráng, nhưng mua trở về hơn phân nửa chỉ có thể làm chút việc nặng, Khanh tử lại không giống, không những được làm thiếp thị hầu hạ bên người, cũng có thể gả cho những người cùng khổ không lấy được vợ hoặc là nhà phú quý muốn lấy thị thiếp làm thiếp khanh. Cho dù Khanh tử ở Nghiệp quốc có ưu đãi, cũng trốn không thoát những kiểu lách luật thế này. "Vận khí của ta coi như tốt, được lão bản Phong Nhã các mua. Hắn biết ta không thích thân phận Khanh tử, cho nên không nói ra ngoài, cũng dạy ta làm sao để che giấu hoa văn lá sen trên vai, hơn nữa ta cũng chưa bao giờ thân mật cùng ai, cho nên thân phận Khanh tử cứ như vậy giấu đi." Nói xong, Mộ Thần đột ngột cảm thấy thoải mái rất nhiều, gạt thế nhân hắn thấy không sao, nhưng gạt Tiêu Hoàng vẫn là nút thắt trong lòng hắn, hiện tại mở nút, hắn đối với thân phận Khanh tử hình như cũng không khó có thể tiếp nhận giống trước đây nữa. Tiêu Hoàng nhìn Mộ Thần, giơ tay ôm chầm lấy hắn. Mộ Thần thuận theo đến gối trên đùi Tiêu Hoàng, ngón cái Tiêu Hoàng vuốt ve hai má Mộ Thần. Hắn biết bất kỳ lúc nào, Mộ Thần luôn luôn có một phần tự kiên cường, tuy rằng phần kiên cường này sẽ rất vất vả, nhưng không từ bỏ. Chính là một người như vậy, khiến Tiêu Hoàng đau lòng tới mức khắc vào trong lòng. "Kỳ thật ta đã chuẩn bị để ở bên nam tử cả đời." Tiêu Hoàng nhẹ giọng nói: "Ta biết lấy tính cách của ngươi, chưa chắc đồng ý trở thành Khanh tử. Cho nên cho dù ngươi là nam tử, ta cũng không định để ngươi đi. Không ngờ ngươi dĩ nhiên là Khanh tử, điều này với ta mà nói đã là một niềm vui bất ngờ." Mộ Thần nhìn về phía Tiêu Hoàng, hắn cũng không đoán được suy nghĩ của Tiêu Hoàng lại là như vậy, cảm thấy có chút cảm động, cầm tay Tiêu Hoàng, môi giật giật, lại không nói ra, hình như giờ phút này nói cái gì cũng đều là dư thừa. "Ngươi nếu không muốn người khác biết, có thể tiếp tục giả nam tử, ta cũng sẽ không nói với người ngoài." Tiêu Hoàng nói. Mộ Thần lắc đầu, "Không hề gì." Đã để Tiêu Hoàng biết, vậy hắn cũng không cần bận tâm nữa. Tiêu Hoàng cười khẽ, nhẹ "ừ" một tiếng. Tối muộn ngày hôm sau, Trác Hồ báo lại, nói phủ Tứ Hoàng tử thừa đêm đã ném một thi thể đến bãi tha ma, hẳn là thích khách kia. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, để hắn sai người lặng lẽ báo cho Hình bộ Thị lang biết. Rồi đưa thi thể đến nha môn, nói thấy có người lén lút vứt thi thể ra bãi tha ma, sợ là có người hại mạng người, cần tri phủ điều tra rõ, khám nghiệm tử thi. Trác Hồ lĩnh lệnh, đi ra ngoài làm việc. Việc này nếu Tiêu Chiến tự thân đi thăm dò, có thể sẽ làm Hoàng Thượng cảm thấy có hiềm nghi hắn cố ý hãm hại, huống gì y cũng không rõ Tiêu Trạch trước khi chết có nói cái gì hay không. Cho nên đẩy sự tình dời đi thì sáng suốt hơn, hơn nữa Hình bộ Thị lang vốn đã tố cáo Tiêu Diễn, hắn cũng coi như giúp Hình bộ Thị lang một phen, về phần Hình bộ Thị lang có thể nắm bắt được hay không, phải xem bản lĩnh hắn. "Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác từ dược phòng quay về, nhìn Tiêu Chiến đứng ở cửa nhíu mày, hỏi. Tiêu Chiến lộ ra ý cười, tiến lên đỡ hắn, "Không phải đại sự gì, vào đi đã." "Ừm." Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến vào phòng. Ngồi vào tháp, Tiêu Chiến kể hết sự tình cho Vương Nhất Bác một lần, Vương Nhất Bác thế mới biết tin Ngũ Hoàng tử đã tạ thế. "Ngươi thấy thế nào?" Tiêu Chiến hỏi. Vương Nhất Bác tựa vào gối mềm, suy nghĩ một lát, nói: "Ta cảm thấy Ngũ Hoàng tử hẳn là đã nói cái gì với Hoàng Thượng rồi. Nếu không nói gì, hắn lại là một Hoàng tử bị xoá tên, Hoàng Thượng có thể cho rằng là Tiêu Trạch trước đây đắc tội người ta, hiện tại thất thế, người ta đến báo thù, cũng chưa chắc sẽ điều tra tỉ mỉ. Hiện tại điều tra, nhất định là nhận định kẻ phái người ám sát Tiêu Trạch không phải vì báo thù, mà là đến diệt khẩu. Hơn nữa người này là ai, Ngũ Hoàng tử hẳn là đã nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn điều tra, cũng là tìm cái cớ hợp lý để diệt trừ người này. Ngươi nói Hoàng Thượng muốn giết ai thì sẽ tìm lý do để bảo toàn thanh danh của mình đây?" "Người một nhà." Tiêu Chiến đáp. "Đúng. Hoàng Thượng lúc trước không có giết Tiêu Trạch cũng là vì danh tiếng. Hiện tại lý do cũng giống vậy, nếu lời Tiêu Trạch thật sự là Tứ Hoàng tử, Hoàng Thượng cũng sẽ không chủ động giết hắn, mà giao nan đề cho thần tử, để nhóm thần tử thu thập cũng đủ chứng cứ, khiến Hoàng Thượng không thể không giết hắn." Vương Nhất Bác cười khẽ, "Đây là chỗ thông minh của Hoàng Thượng, hắn sẽ nghĩ biện pháp vừa đạt được mục đích của mình, cũng sẽ không bị người đời sau lên án. Mà nhóm thần tử cũng cam tâm tình nguyện, không tiếc sức lực thay hắn đạt được mục đích, làm một trung thần." Tiêu Chiến gật gật đầu, làm Hoàng đế chính là phải tính kế toàn bộ những ai bên cạnh có thể dùng vào, cống hiến cho hắn, đó mới là một đế vương vĩ đại. Nhưng Tiêu Chiến cũng không muốn làm một đế vương như vậy, cũng căn bản không muốn làm Hoàng đế. "Kỳ thật việc này cho dù Hình bộ Thị lang không làm, cũng sẽ có những người khác điều tra. Cho dù tiêu điểm họ bắt đầu không ở trên người Tứ Hoàng tử, thì sau đó cũng sẽ dời toàn bộ qua. Về phần làm thế nào để khiến bọn họ chuyển qua, thì là chuyện của Hoàng Thượng. Ngươi nếu muốn nhanh chóng diệt trừ Tứ Hoàng tử, thật ra có biện pháp có thể trước khi Hoàng Thượng nhúng tay, khiến bọn họ toàn bộ chú ý tới Tứ Hoàng tử." Trong ý cười của Vương Nhất Bác thêm vài phần gian manh. "Nói nghe một chút." Tiêu Chiến cười hỏi. Vương Nhất Bác vươn qua, ghé vào vành tai y nhỏ giọng nói vài câu. Sau khi nghe xong, Tiêu Chiến cười hôn trán Vương Nhất Bác, "Ngươi nếu không nói, ta đã quên mất."
Vương Nhất Bác cười nhìn y, không nói gì nữa, dù sao chuyện sau đó cũng không cần hắn quan tâm.
Sau đó, cùng lúc mấy đại thần thấy cảnh này ở lĩnh hội thánh tâm, có thể sẽ thượng tấu cái gì đó. Dù sao y chỉ cần trầm mặc là được......