Mị Ảnh

Chương 234: Khủng Cụ Sâm Lâm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Câu nói này, nhất thời khiến Điệp Vận Du ngạc nhiên. Nhưng nàng lập tức cười hi hi:

- Ta sẽ hành hạ ngươi. Bất quá, ta nói lời giữ lời ah! Ngươi đạt tới Tướng cấp, ta sẽ cho ngươi!

Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng, coi nhẹ lời nói này của Điệp Vận Du: Chiêu này nàng dùng quá nhiều rồi. Nghệ Phong suy nghĩ một chút, có lẽ chính mình phải luyện chế một chút đan dược để đảm bảo. Chắc chắn nàng không thể chối từ.

- Khụ. Ta không thích không làm mà hưởng. Ta còn cần phải luyện chế một chút đan dược!

Nói xong, Nghệ Phong quan sát toàn bộ thân thể bốc hỏa của Điệp Vận Du. Trong khi Điệp Vận Du đang rất e thẹn, hắn liền cười ha hả đi xuống lầu hai.

Tại lầu hai, Nghệ Phong luyện chế đan dược tới trưa, hắn lấy mấy viên đan dược chính mình dùng vào trong linh giới, còn lại đều để lại cho Điệp Vận Du. Tuy rằng khi luyện chế đan dược tiêu hao đấu khí, thế nhưng phải thừa nhận, đây cũng là cách tu luyện rất nhanh. Dù sao cũng bởi vì linh khi từ dược liệu tỏa ra, khiến linh khí xung quanh so với bên ngoài nồng hậu hơn rất nhiều. Hơn nữa Nghệ Phong liên tục vận chuyển Lăng Thần Quyết, tốc độ tu luyện chế thuốc cư nhiên nhanh hơn so với tốc độ tu luyện bình thường vài phần. Như vậy Nghệ Phong càng thích luyện chế thuốc.

Điệp Vận Du cũng không ở Thúy Lâm Các quá lâu, sau khi Nghệ Phong đi ra khỏi phòng luyện chế đan dược. Điệp Vận Du cũng đã hồi cung. Nghệ Phong tùy ý ăn hết cơm trưa do a tú hầu hạ, thuận tiện trêu đùa A Tú khiến nàng ngượng ngùng. Khi khuôn mặt A Tú đỏ bừng, lúc này hắn mới bước từng bước rời khỏi Thúy Lâm Các.

A Tú ở lai nhìn chằm chàm vào bóng dáng Nghê Phong, trong lòng e thẹn nói:

- Hắn hư hỏng như vậy, cầm kỹ cũng có thể cao tới mức này sao? Quả thực xấu lắm, sao tiểu thư lại có một đệ đệ như vậy!

Đương nhiên Nghệ Phong không biết, chính mình một phen đùa giỡn. Trong nháy mắt thay đổi nhận thức của một nữ tử về hắn. Hiện tại hắn lại lần nữa đi vào gian phòng của quái lão đầu quái gở kia, tuy rằng đã từng trải qua nhiều lần, thế nhưng có lẽ hắn phải trải qua quãng thời gian dài mới có thể thích ứng quái vật này.

Quái lão đầu thấy Nghệ Phong đến, hắn ngẩng đầu liếc mắt nói:

- Ngươi tới rất đúng lúc. Vừa vặn ta có việc muốn tìm ngươi!

Nghệ Phong ngẩn người, không rõ lão nhân này có chuyện gì tìm chính mình, không phải giúp hắn tìm nữ nhân đấy chứ? Nghĩ vậy, Nghệ Phong cổ quái nhìn quái lão đầu.

Quái lão đầu trông thấy nhãn thần Nghệ Phong, hắn hèn mọn nói:

- Ta muốn ngươi giúp ta tìm nữ nhân, nhưng chuyện này chờ ngươi trở về hãy làm. Hiện tại ta lại giao ngươi một nhiệm vụ!

Trong lòng Nghệ Phong vô cùng khinh thường quái lão đầu, lúc này mới hỏi:

- Nhiệm vụ gì?

- Ta cảm thấy, nếu như ta dạy ngươi Nhiếp Hồn Thuật. Không thể để ngươi làm mất thể diện của ta. Ta chuẩn bị đưa ngươi tới một nơi, giúp ngươi nhanh chóng nắm bắt Nhiếp Hồn Thuật!

Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong rất chăm chú, không chút dung tục nói.

- Giả bộ!

Nghệ Phong tự nhiên không tin dáng vẻ giả bộ của lão nhân này. Bất quá, đối với việc chính mình có thể đề thăng Nhiếp Hồn Thuật, hắn thực sự cầu còn không được.

- Tới nơi nào?

- Khủng Cụ Sâm Lâm!

Thanh âm nhàn nhạt của quái lão đầu, nhất thời khiến Nghệ Phong ngây dại tại chỗ.

- Khủng Cụ Sâm Lâm? Ngươi nói chính là cấm địa Khủng Cụ Sâm Lâm kia?

Nghệ Phong rùng mình nhìn quái lão đầu nói.

- Tất nhiên, bằng không ngươi nghĩ là gì? Trong Khủng Cụ Sâm Lâm có đầy đủ ma thú và linh mị giúp ngươi luyện tập. Có thể giúp ngươi nhanh chóng đề thăng Nhiếp Hồn Thuật.

Quái lão đầu thản nhiên nói.

Hắn thản nhiên liếc nhìn Nghệ Phong, lại phát hiện Nghệ Phong lại đề thăng Nhiếp Hồn Thuật lần nữa, điều này cũng khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Đồng thời, càng tin tưởng chính mình chắc chắn phải dẫn Nghệ Phong tới Khủng Cụ Sâm Lâm. Chỉ cần nguyên hồn ăn khớp với hồn lực, Nghệ Phong mới được coi là nhiếp hồn sư thực sự!

- Thế nhưng đây chính là Khủng Cụ Sâm Lâm ah!

Nghệ Phong có chút sợ hãi. Những lời đảm chiến của lão đầu tử vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn miêu tả Khủng Cụ Sâm Lâm giống như nơi ma quỷ. Quả thực đúng là địa ngục, nguy hiểm và sợ hãi cùng tồn tại!

Quái lão đầu thấy thân thể Nghệ Phong run lẩy bẩy, hắn nhàn nhạt nói:

- Có phải lão gia hỏa sư phụ ngươi kia đã nói ngươi biết, trên đời này không có bất cứ nơi nào nguy hiểm như Khủng Cụ Sâm Lâm. Miêu tả nó giống như địa ngục thu nhặt mạng người?

Nghệ Phong cổ quái nhìn quái lão đầu, nói:

- Tại sao ngươi biết?

Quái lão đầu trở mình trừng mất nói:

- Hắn từng bị ma thú trong Khủng Cụ Sâm Lâm truy sát hơn một tháng, thiếu chút nữa chết tại Khủng Cụ Sâm Lâm. Khủng Cụ Sâm Lâm đã lưu lại bóng ma trong tâm trí hắn. Nếu như hắn không nói như vậy, ta cảm thấy thật quái lạ.

Nghệ Phong thật không ngờ bát quái lão nhân còn như vậy, bất quá, câu nói của quái của quái lão đầu càng khiến Nghệ Phong kinh hãi tim đập thình thịch. Ngay cả thực lực của lão nhân cao như vậy cũng bị truy sát thiếu chút nữa mất mạng, không phải chính mình chín phần chết một phần sống sao?

- Không đi! Bản thiếu gia cương quyết không đi! Ta sẽ không ngu ngốc tới đó chịu chết!

Nghệ Phong quả quyết nói. Tuy rằng hắn muốn đề thăng Nhiếp Hồn Thuật, thế nhưng lại không muốn chịu chết!

Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong, khinh thường nói:

- Ngươi sợ cái rắm ah! Lão gia hỏa kia hù dọa, lẽ nào ngươi cũng bị hù dọa hay sao? Tuy rằng Khủng Cụ Sâm Lâm nguy hiểm, nhưng cũng chỉ là tương đối. Với thực lực hiện tại của ngươi, chỉ cần không đụng phải ma thú trên ngũ giai, chắc chắn không chết được! Chỉ cần ngươi không thâm nhập quá sâu, căn bản không thể tiếp xúc cùng ma thú này! Lão gia hỏa sư phụ ngươi tự tìm đến cái chết, cư nhiên chạy sâu vào bên trong bắt con của ma thú cao cấp làm ma sủng, không chết đã rất may mắn rồi!

Quái lão đầu chửi bới, khiến Nghệ Phong vô cùng kinh ngạc. Trong lòng hắn cũng bội phục lão đầu tử tới cực điểm: Ngưu, quá ngưu ah! Khủng Cụ Sâm Lâm là nơi nào, cư nhiên hắn dám tiến sâu vào rừng chiếm đoạt ma thú làm ma sủng!

- Thực vậy sao?

Nghệ Phong nhìn quái lão đầu hoài nghi hỏi. Quả thực đối với nhân phẩm của quái lão đầu, hắn thực sự hoài nghi. Giống như hoài nghi lời nói của chính mình.

- Lão tử không nhiều thời gian nói rối rắm cùng ngươi. Ta nói ngươi biết, ngươi không muốn đi cũng phải đi. Không đi ta cột ngươi đi. Chính ngươi muốn nhìn ta xử lý ngươi chứ!

Quái lão đầu không nhịn được nói.

Tiểu tử này, kêu than không dứt, lão tử còn muốn nghiên cứu tốc độ phát triển của Yêu Hồn Long Xà thế nào!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top