Mị Ảnh

Chương 215: Lại Đánh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mị Ảnh

Mọi người nghe được những lời này của Nghệ Phong, cả đám kinh ngạc, trong lòng lập tức chỉ hiện lên hai từ: Kiêu ngạo! Càn rỡ!

Không biết tại sao một từ này khiến hắn đánh người như vậy? Dường như trong suy nghĩ của bọn họ có phần khó hiểu.

Nghệ Phong thấy trên mặt Bản Bôn tràn đầy máu tươi, hắn hừ lạnh một tiếng, lúc này mới dừng cước lại đứng thở gấp.

- Mẹ nó, ngươi hãy nói ta biết, lão đại của ngươi đang ở đâu? Để lão tử giết hắn!

Nghệ Phong lạnh lùng nói, hắn vẫn không thể dẹp loạn lửa giận trong lòng hắn. Lần này so với lúc trước Tần Y bị ám sát cũng chẳng khác là bao.

Bất quá, Bản Bôn sớm đã hôn mê làm sao có thể trả lời Nghệ Phong.

Nghệ Phong thấy vậy, hắn liền nhổ mạnh một ngụm nước bọt:

- Kháo... Mẹ nó! Thật quá yếu đi. Bản thiếu gia đá không được mấy đá đã thành như vậy!

Câu nói này, nhất thời khiến khóe miệng mọi người co quăp lại: Còn chưa đá được mấy đá? Ngươi còn muốn thế nào nữa?

Nghệ Phong tùy ý chỉ vào một người xung quanh hỏi:

- Ngươi biết bọn chúng ở đâu không?

Người này vừa nãy trông thấy tràng cảnh tàn nhẫn của Nghệ Phong dọa chết khiếp, thấy Nghệ Phong chỉ vào hắn, hắn gật đầu chỉ vào phương hướng nào đó nói:

- Hẳn là bọn chúng ở tại tiểu võ trường phía tây. Nơi này đã bị bọn chúng chiếm đoạt.

Nghệ Phong gật gật đầu, không để ý tới người này, ôm lấy Bản Bôn đang nằm trên mặt đất. Đi về phía tây. Mọi người trông thấy bóng lưng Nghệ Phong rời đi, tất thảy nhất thời vô cùng hứng thú.

- Trời ah! Rốt cục cũng có người dám đụng tới Hoa Hạ bang!

- Chậc chậc! Có kịch hay để xem rồi! Khà khà, cũng không biết tại sao tiểu tử này lưu ý tới hai từ Hoa Hạ như vậy?

- Xem ra toàn bộ học viện đều xôn xao, từ trước tới này chưa từng thấy người nào dám càn rỡ đánh người Hoa Hạ bang như vậy.

- Bất quá, ta vẫn không xem trọng thiếu niên này. Trước hết không nói đến thế lực của Hoa Hạ bang trải rộng khắp học viện.

Ngay cả thực lực của ngũ hổ cũng cao thâm khó lường ah. Nghe nói trong số bọn họ có người đạt tới Tướng Cấp!

- Khà khà! Mặc kệ nó. Dù sao cũng chẳng sao cả. Có kịch hay để xem...

Lời bàn tán nghị luận nhất thời truyền ra, toàn bộ học viện đã hơn chín phần đã biết. Có người cư nhiên dám trực tiếp khiêu khích Hoa Hạ bang. Lúc trước đánh Bố Lan Địch trong Hoa Hạ bang, tiếp đến lại đánh Bản Bôn. Kiêu ngạo tới tột cùng...

Đương nhiên Nghệ Phong không biết sự tình lan truyền nhanh như vậy, hắn đã ôm Bản Bôn chạy về phía võ trường phía tây.

Lúc này tại võ trường, cũng có mấy người vây quanh nam tử mặt sẹo, vỗ mông ngựa nói:

- Lão đại, tiểu tử kia tới. Nhất định phải đánh chết hắn. Từ trước tới nay chưa từng có người dám đánh người Hoa Hạ bang chúng ta.

- Đúng vậy! Lão đại, bất quá, tiểu tử kia thực sự có vài phần bản lĩnh. Ngay cả Bố Lan Địch cũng đánh không lại.

- Khà khà, bất quá, có lão đại xuất thủ. Hắn ắt sẽ chịu khổ sở.

Nam tử mặt sẹo nghe thấy mấy tiếng vỗ mông ngựa, nhất thời cười tàn ác, liếc mắt nhìn mấy người kia tán thưởng nói:

- Yên tâm đi. Ta sẽ không buông tha tiểu tử kia. Bố Lan Địch sẽ không bị đánh oan uổng.

Ngay khi hắn vừa dứt lời:

Phịch...

Một tiếng đập văng vẳng vang bên tai bọn chúng. Toàn bộ bọn chúng tức giận chau mày nhìn về chỗ phát ra âm thanh.

Toàn bộ đám người kinh hãi đứng bất động tại chỗ:

- Chuyện này... Này không phải Bản Bôn đi gọi Nghệ Phong sao? Vì sao toàn thân đều là máu ah?

- Hắn không chịu nổi. Bản thiếu gia đá hai rất nhẹ nhàng, đã bất tỉnh như vậy!

Thanh âm nhàn nhạt khiến ánh mắt bọn chúng chuyển về phía Nghệ Phong. Cổ Lạp sững sờ nhìn khuôn mặt Bản Bôn đầy máu, không biết Bản Bôn sống chết thế nào, trong lòng khẽ cảm thán Nghệ Phong ra tay quá tàn nhẫn. Nhưng lập tức trong lòng toát lên lửa giận vô hạn. Người của chính mình, cư nhiên bị đánh thành như vậy, việc này căn bản không hề nể mặt chính mình. Huống hồ, đối phương còn dùng tư thái càn rỡ đi tới đây.

- Ngươi là Nghệ Phong?

Cổ Lạp lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, nhãn thần lãnh liệt chạm vào thân thể hắn không khỏi lạnh run.

- Hừ!

Nghệ Phong cao ngạo hừ lạnh. Không đáp lại hắn.

- Tiểu tử, ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Lão đại chúng ta hỏi ngươi!

Lũ chó săn đứng bên cạnh trông thấy dáng vẻ Nghệ Phong như vậy. Bọn chúng chỉ thẳng vào mặt Nghệ Phong nổi giận mắng.

Ánh mắt Nghệ Phong lóe hàn quang, không chút suy nghĩ, trong nháy mắt sử dụng thân pháp Thuấn Di. Một cước đá mạnh vào người kia. Căn bản Nghệ Phong không để đám người Cổ Lạp có cơ hội phản ứng.

Phụt... Bịch...

Tiếng phun máu vang lên, thân thể tên chó săn bay thẳng lên trời, tạo thành đường cong đập mạnh lên mặt đất. Nghệ Phong dùng mười phần lực đạo nén giận, không điểm nào để Nhân Cấp có thể chống lại. Trong nháy mắt hắn liền hôn mê.

Đám người Cổ Lạp thấy vậy, trong lòng hoảng hốt: Thật không ngờ thực lực của tiểu tử này lợi hại vượt quá tưởng tượng của chính mình, vừa nãy hắn xuất thủ cư nhiên ngay cả chính mình cũng không thấy rõ. Hiện tại Cổ Lạp có chút minh bạch, tại sao Bố Lan Địch lại thảm bại như vậy.

Bất quá, nhìn hai người hôn mê nằm trên mặt đất. Lửa giận trong lòng hắn bộc phát, gân xanh trên tay bạo động, đấu khí mơ hồ bạo thể phát ra.

Nếu như Cổ Lạp không thấy rõ thực lực của đối phướng, hắn nghĩ chính mình dùng một quyền đánh chết hỗn đản này: Thân là một trong ngũ hổ Hoa Hạ bang, khi nào chấp nhận khiêu khích lớn như vậy. Toàn bộ học viện, ai ai chẳng biết. Kẻ nào nhìn thấy chính mình đều phải vòng đi, thế nhưng tiểu tử này cư nhiên dám đánh người của chính mình trước mặt chính mình. Căn bản hắn không để chính mình vào mắt, không để Hoa Hạ bang vào mắt.

Cổ Lạp hít sâu một hơi, âm trầm nhìn Nghệ Phong quát lớn:

- Quỳ xuống dập đầu nhận sai, lại để huynh đệ ta đánh một trận. Ta tha ngươi đi!

Nghệ Phong nhìn Cổ Lạp bằng ánh mắt khinh thường, giống như chính mình nhìn vật cản trước mắt. Quỳ trời quỳ đất quỳ phụ mẫu, ngươi một tên súc sinh cũng muốn bản thiếu gia quỳ xuống? Mộng tưởng hão huyền còn không mau thức tỉnh?

Nghệ Phong khinh thường liếc nhìn bằng ánh mắt khiêu khích, khiến Cổ Lạc cảm giác trong lòng chính mình cảm thấy khó chịu. Hắn ghét nhất bị người dùng tư thái cao ngạo nhìn hắn. Đấu khí trong cơ thể hắn mạnh mẽ bạo phát, đấu khí dưới ánh mặt trời chói lóa không gì sánh được, lập lòe lấp lánh chấn động nhãn cầu người khác.

Ánh mắt Nghệ Phong ngưng đọng lại, hắn nhận ra Cổ Lạp rất mạnh. Ít nhất đã đạt tới Sư Cấp thất giai, chính mình chống lại phần thắng cũng không lớn. Huống hồ bên cạnh hắn còn nhiều chó săn như vậy. Có thể xuất hiện tại học viện Trạm Lam, căn bản không dưới Nhân Cấp, thậm chí cũng có thể có kẻ đạt tới Sư Cấp.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mị Ảnh, truyện Mị Ảnh, đọc truyện Mị Ảnh, Mị Ảnh full, Mị Ảnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top