Lão Tử Là Việt Kính Thiên

Chương 7: Vận khí quá đen a.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cùng lúc đó ở phía bên kia Ngục Quỷ Cốc.

“ Xoạt!”

Một bóng đen từ trong bụi cây nhanh như chớp bay vụt ra, theo sau là những viên đá nhỏ lao tới tấp từ tán cây liên tục t·ấn c·ông thân ảnh nó.

Bụp!

Một thân hình xám xịt xuất hiện, làn da ám đầy bụi bẩn, thân trần trên người có đúng cái lá che hạ bộ, đang hớt hải rượt đuổi bóng đen kia.

Cái người mà trông như tặc dăng khán giả ngày xưa hay coi trên ti vi này không ai khác chính là Việt Kính Thiên.

“Tiểu bảo bối! Mau mau dừng lại tâm sự với Việt ca một tí, đừng chạy như vậy có được không!”- Việt Kính Thiên chạy như chó c·hết gáo mồm quát.

“ Kéc, kéc!”

Âm thanh kì lạ từ cái bóng đen cất lên đáp lại y, nghe thể quái nào cứ có cảm giác nó đang mắng chửi ba đời nhà Việt Kính Thiên vậy.

“ Con thỏ ngốc! Lão tử đã hai ngày nay chưa có gì bỏ bụng rồi làm ơn làm phước cho ta xin tạm cặp đùi thôi. Ta hứa là ăn xong sẽ trả lại mà!”

“KÉC! KẸC! KÉT!”- Bóng đen lại gầm lên đáp lời.

Con thỏ nhỏ nhắn vừa chạy vừa quay đầu lườm Việt Kính Thiên, nhìn khẩu âm vừa rồi của nó chắc hẳn là đang rất muốn tặng mấy cục vàng cho hắn đây.

Chả là sau hai hôm kích hoạt hệ thống Việt Kính Thiên lần mò khắp nơi với hi vọng có thể trở về Lục Giai Thành, nhưng đen cho hắn lại quên mất bản thân mình là một thằng mù đường chính con bà nó hiệu, thành ra càng đi lại càng tiến sâu hơn vào trong rừng lúc nào không hay.

Chắc hẳn các bạn đang nghĩ rẳng tại sao không nhờ hệ thống tìm đường? Vâng xin thưa với bộ óc khôn lỏi của Việt Kính Thiên thì y đã hỏi ngay từ đầu luôn rồi, thế nhưng hệ thống chỉ lạnh lùng nói ra vài câu đại khái là yêu cầu hắn phải nạp tiền cho hệ thống mới sử dụng được ứng dụng tra bản đồ. Việt Kính Thiên nghe xong cũng chỉ đắng họng mà trăn trối, đến cái quần lót y còn không có nói gì đến tiền cúng cho hệ thống.

Sau một ngày lạc đường thì hắn bắt đầu cảm thấy đói bụng, phải biết rằng tuy là tu sĩ cường giả nhưng Lâm Bình đây là luyện thể. Luyện thể thuật chỉ giúp bản thân cơ thể tăng chiến lực và căn cốt bên trong, thế nhưng lại không thể không ăn không ngủ mà vẫn sống khỏe như tu tiên đạo được. Trên đường đi, Việt Kính Thiên đã thử định săn tạm con gì để ăn nhưng mặc nỗi trong rừng hầu như là yêu thú hung tợn, chỉ riêng một con có thực lực yếu nhất thôi cũng đủ làm hắn chạy té đái rồi huống gì là săn bắt. Ngoài yêu thú ra thì còn có rất nhiều các loại cây quả rất mới lạ thế nhưng Việt Kính Thiên cũng chả dám hái ăn, hắn nghĩ ngộ nhỡ là loại độc thảo độc quả gì đó lỡ ăn vào lại chầu Diêm Vương thì bỏ bố.

Đến sáng nay khi vừa lờ mờ tỉnh dậy, y chợt thấy loáng thoáng bóng dáng một con thỏ đang gặm cỏ kế bên hắn. Việt Kính Thiên mắt sáng hơn đèn vội lao vào bắt nó, tiếc thay con thỏ này tuy trông không có tí chiến lực nào nhưng lại có thân thủ rất nhanh nhẹn. Chỉ trong vài cú nhảy nó đã khiến hắn ăn đất mấy lần, cứ như vậy một người một thỏ đuổi nhau tán loạn cả khu rừng.

“Xoạt!”

Chỉ thấy bóng dáng con thỏ nhảy vụt vào bụi cây lớn phía trước, Việt Kính Thiên miệng chảy dãi, tay ném đá như điên lao tới. Bỗng nhiên từ lùm cây tiếng kêu đau cất lên, đinh linh là mình ném chúng con thỏ Việt Kính Thiên nhún người bật lên không trung. Cả người hắn tạo ra cái dáng hổ vồ mồi vun v·út lao thẳng vào bụi dậm, cả thân thể lớ mớ như đã chồm được thứ gì.

“Tiểu thịt tươi! Lão tử bắt được ngươi rồi… Khoan… Sao Tiểu Thố lại to như vậy nhỉ, lại còn mềm mềm.”

Việt Kính Thiên đang tỏ cái vẻ thịt về tới bụng rồi thì chợt thấy có gì đó sai sai, cả người hắn cảm thấy con thỏ y bắt được cái thân hình có hơi quá cỡ thì phải. Trong bụi cây tối tăm làm Việt Kính Thiên chẳng thấy được gì, hắn đành khua khua cái tay sờ nắm con mồi. Một cảm giác cứ gọi là đầy đặn tràn lên óc hắn, cái thể loại con thỏ lớn ngang con lợn mấy chục cân hiện lên trong tâm trí y làm Việt Kính Thiên khó hiểu.

“ Thế quái nào lại to như vậy? Đây là thỏ tinh sao, biết biến lớn biến nhỏ?”- Việt Kính Thiên đầu thầm nghi hoặc.

Nhưng bỗng nhiên từ phía trước một âm thanh lớn hét lên.

“ Bớ người ta! Có c·ướp cứu mạng!”

“ Đâu đâu? C·ướp đâu?”

Việt Kính Thiên ngớ người đáp lại, hắn đang nghĩ bỏ mẹ thằng nào đi c·ướp đúng giờ hắn bắt thỏ vậy? Không lẽ lại đến c·ướp mồi hắn.

“ Xoạt, Xoạt!”

Từ tay phải Việt Kính Thiên cảm nhận được con mồi đang cự quậy chống chả lại y hòng thoát thân, hắn cũng không ngu liền giở tuyệt chiêu ôm cây tóm chặt lấy đối phương. Không dễ dàng gì mới có một bữa ăn Việt Kính Thiên sao lại có thể để mất được, hắn gồng cơ đít thít cơ mông ôm chặt con mồi đang giãy giụa. Trong đầu Việt Kính Thiên đang nghĩ, không ngờ thỏ con trong thế giới này có thể hóa lớn vậy làm hắn không biết tí nên hầm hay nướng đây.

Đang tơ tưởng đến hương vị của thịt nướng và súp thỏ thơm điếc mũi thì cả người Việt Kính Thiên bỗng bị hai cánh tay ôm lấy, kéo thân hình y lăn hai ba vòng bay ra khỏi bụi cây.

“ Á! Đau c·hết lão tử rồi!”- Việt Kính Thiên ngã đau oai oái kêu.

“ Tiểu tặc chủng! Bớ người đâu cứu ta! A Hoàng muội cứu ta!”- Một âm thanh nữ tử cất lên.

“ Cái gì! Giữ ban ngày lại có kẻ dám cưỡng bức dân nữ sao?”

Việt Kính Thiên lẩm bẩm vội mở mắt, nhìn xem t·ên c·ướp bị truy hô là ai thì cảnh tượng trước mắt làm hắn há tí thì rớt hàm ra ngoài.

Đôi mắt Việt Kính Thiên trợn tròn, chỉ thấy người y đang ôm chặt lấy không phải là con thỏ mà lại là một nữ tử xinh đẹp. Hắn điếng người không hiểu chuyện quái quỷ gì xảy ra, thể méo nào từ thỏ hóa mỹ nhân rồi Việt Kính Thiên hắn có phải Đường Tăng đâu mà lại gặp cái tình huống này.

“ Sao lại thành người rồi? Thế này thì sao mà ăn được?”- Việt Kính Thiên lúng túng đáp.

Bốp!

Một chưởng lực mạnh mẽ nhấc bổng thân thể Việt Kính Thiên lên rồi đánh một cú trúng lưng y, khiến hắn như một khúc gỗ lăn xa ba mét.

Việt Kính Thiên mặt lấm lem bùn đất đến độ không nhìn rõ mặt mũi, trông thảm thương vô cùng. Chắc giờ ai ở địa cầu mà xuyên tới đây thấy được bộ dạng hắn chắc sẽ thốt lên:" A! người rừng bản “ riu” kìa".

Xương cốt toàn thân kêu rắc rắc, đôi mắt lảo đảo. Việt Kính Thiên cố lấy lại bình tĩnh, mở mắt nhìn lén xem cái gì vừa húc mình bay ra đây. Bỗng hắn thấy trước mặt mình là một người có thân hình vạm vỡ, dáng cao chắc chắn phải tầm mét chín đổ lên. Đôi mày rậm như Trương Phi, hai má phúng phính như hai cái bánh bao thịt cỡ bự, đôi mắt to, mái tóc đen búi gọn hai bên, toàn thân mặc y phục màu vàng của nữ nhân.

“Con mẹ nhà nó! Gì đây quái vật à!”- Việt Kính Thiên hốt hoảng lẩm nhẩm.

“ Tiểu thư không sao rồi! Tên tặc chủng này đã bị A Hoàng đ·ánh b·ất t·ỉnh lăn quay rồi.”- Nữ tử to lớn vừa nói, vừa đỡ cô nương xinh đẹp nãy lên.

Vị nữ tử kia đứng dậy, người run rẩy lấy, tay xoa xoa nước mắt tỏ vẻ tủi nhục.

“ Tên đó… Tên đó! Ta đang hái dược liệu ở bên tán cây tự dưng có một viên đá từ đâu bay trúng đầu ta, xong hắn lao ra từ bụi cây ôm chặt lấy ta. Còn còn lấy tay nắn…Híc, híc!”

Vị mỹ nhân khóc lóc kể khổ với A Hoàng, đôi mi thanh tú chảy dài những hàng lệ trông đáng thương vô cùng.

“ Bạch Diễm tiểu thư đừng khóc! Để tí mấy cảnh vệ binh đến đây, ta sẽ sai họ nhốt tên dâm tặc này vào rồi vứt cho Xà Huyết ăn giúp tiểu thư xả hận.”- A Hoàng lấy bàn tay cơ bắp của mình vỗ về vị nữ tử.

Giờ đây Việt Kính Thiên một thân c·hết lặng như tờ, hắn nghe lời nữ nhân khổng lồ kia nói sẽ đem mình làm mồi cho Xà Huyết gì gì đó làm y sợ đái cả ra quần, nhưng hắn quên mất bản thân mình còn chẳng có quần.

“ Trời phật thiên địa ơi! Cha mẹ ơi! Sao Việt Kính Thiên con lại nhọ thế này.”

Việt Kính Thiên mồm lẩm nhẩm, than thân trách phận, ai biết được hắn đen tới nỗi đi bắt thỏ để ăn thôi mà cũng thành ra cớ sự thế này. Nhớ lại cái cảnh nãy hắn còn sờ sờ bóp bóp làm đầu Việt Kính Thiên tê dại, cái này là dâm tặc đúng chuẩn con mẹ nó rồi sao mà chối cãi được. Hắn chỉ hận không thể chặt phắt hai cái tay đi để tạ tội với người ta, cái này có cho hắn nhảy xuống mười cái sông Hoàng Hà với Trường Giang cũng không rửa sạch được.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top