Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 98: 116


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Rời tòa nhà hoang, thoát ly ra khỏi sự yên tĩnh, đến với chợ đêm náo nhiệt, Nghiêm Ngộ mặc một cái áo thun màu đen ngắn tay, áo khoác tùy ý vắt trên vai, cúi đầu rút ra một điếu thuốc, nhanh chóng đã tới dưới lầu, ở quán thịt nướng mua một xâu thịt, ngồi xổm ở ven đường chờ.

Tuân Xuyên lẳng lặng đứng cạnh hắn, đáy mắt vẫn còn nhuộm một màu đỏ chưa kịp tản đi, gió đêm thổi qua, cũng không khiến xung quanh cậu gợn sóng.

Quên mất thời gian, hai người bọn họ cũng từng ngồi xổm như vậy ở ven đường cả một đêm, không nguyên do, Tuân Xuyên có thói quen đi cùng một quán bar, tìm cùng một người uống rượu, nhưng mà ngày đó Nghiêm Ngộ không ở đó, cậu liền đi thẳng đến đây.

Bóng đêm đặc sệt, người đến người đi, Nghiêm Ngộ vì trốn chủ nhà trọ thu tiền thuê, đêm hôm khuya khoắt còn ở bên đường làm bữa. Giữa đêm hè oi bức, hắn mua mấy lon bia ướp lạnh ngồi ở ven đường, không ngờ chạm mặt Tuân Xuyên.

Ở đây đường phố chật hẹp, người đi đường nối liền không dứt, không biết tại sao, Tuân Xuyên liếc mắt sẽ nhìn thấy hắn, lặng lẽ đi tới phía sau Nghiêm Ngộ, vốn là muốn nhân cơ hội đá hắn, kết quả lại bị Nghiêm Ngộ nắm lấy mắt cá chân, đứng không vững lại té dưới đất.

“Mợ, sau gáy anh mọc mắt à!” Tuân Xuyên đau tới nhe răng trợn mắt, người đi đường bốn phía dồn dập nhìn lại.

Nghiêm Ngộ nghe thấy giọng cậu, hơi có hơi kinh ngạc nhíu mày quay đầu lại: “Tại sao là cậu.”

“Tôi tới quán bar không tìm được anh, anh em của anh nói anh ở đây, tôi liền tìm tới đây.” Tuân Xuyên vuốt tóc mái dài ra phía sau, không thấy hành vi này của mình kỳ quái thế nào. Cậu phủi bụi trên người, cũng không ngại bẩn, cười toe toét trực tiếp ngồi xuống ở ven đường.

Nghiêm Ngộ tựa hồ không muốn nói, liếc mắt nhìn cậu: “Tìm tôi làm gì, nợ tiền à?”

Tuân Xuyên trừng mắt: “Con mẹ nó phí lời, lần trước uống rượu đều là ông đãi!”

Nghiêm Ngộ không nói, cắn thuốc lá cười nhẹ, vai run lên, Tuân Xuyên chỉ cảm thấy vừa nãy té một cái làm mông đau điếng, ngồi thế nào cũng không dễ chịu, không điều chỉnh được tư thế ngồi, nhíu mày lại.

Nghiêm Ngộ rất hứng thú nhìn sang, nửa bên gò má rơi vào trong bóng tối, tăng thêm một phần phong lưu âm trầm: “Cậu như vậy sẽ làm tôi hiểu lầm cậu làm chuyện gì xấu đấy.”

Tuân Xuyên giơ ngón giữa với hắn, gương mặt đầy hung ác ngạo mạn: “Hơn nửa đêm anh ở ngoài đường dạo làm gì, ở đâu cũng có muỗi.”

Nghiêm Ngộ nhấc ngón tay chỉ lên lầu, tập mãi thành quen nói: “Số khổ, không có tiền trả tiền thuê nhà bị đuổi ra ngoài, chỉ có thể ngủ ngoài đường.”

“Vậy anh tới nhà tôi ở đi,”

Tuân Xuyên không chút nghĩ ngợi nói: “Cùng tôi về nhà.”

Khói ở quán thịt nướng lượn lờ bay xa, xen lẫn mùi thịt nhàn nhạt cùng mùi thì là, kéo tâm tư người ta trở về. Ông chủ gọn gàng rắc gia vị, trở cái vỉ nướng, hai ba lần cho vào cái hộp, hét lớn: “Tiểu Nghiêm, thịt nướng của mày xong rồi!”

Nghiêm Ngộ hay tới chỗ này mua thịt, là khách quen, hắn nghe vậy dụi tắt thuốc lá, đứng dậy trả tiền, Tuân Xuyên đứng ở dưới gốc cây, lẳng lặng nhìn hắn, bên đường cái có mấy con quỷ không đầu túm năm tụm ba, lảo đảo đi ra tìm thế thân.

Nghiêm Ngộ lấy hộp thịt, nhìn về phía gốc cây, Tuân Xuyên liền đi theo, cậu liếc mắt nhìn vết thương trên mu bàn tay Nghiêm Ngộ, rũ mắt, không nói câu nào, không ai đoán được cậu đang suy nghĩ gì.

Nghiêm Ngộ không mua nhiều, vừa đi vừa ăn, đến cửa nhà, cũng chỉ còn lại mấy cây tăm, hắn dùng chìa khóa mở cửa, tiện tay ném tăm vào thùng rác trong góc, trực tiếp ngã lên giường, sau đó kéo cái gối ôm vào trong ngực, trở mình, bất động.

Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đều.

Tuân Xuyên bay tới, phát hiện Nghiêm Ngộ nhắm mắt ngủ, ánh mắt vẫn nhìn về mu bàn tay của hắn, ở đó đầy dấu răng, hắc khí lượn lờ, lâu rồi cũng không đóng vảy.

Tuân Xuyên liếc mắt nhìn, cuối cùng đặt tay lên, hút tia hắc khí từng chút một, lúc rời đi, tay Nghiêm Ngộ đã trở lại bình thường như lúc ban đầu.

Tuân Xuyên lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay, nhíu chặt chân mày cũng cũng thả lỏng.

Nghiêm Ngộ ngủ chập chờn, ngủ không bao lâu, thì thức, hắn nằm lỳ ở trên giường trở mình, phát hiện cuối giường có một người ngồi, tay cầm remote đối lưng với hắn xem ti vi, hình ảnh chuyển động nhưng không hề có một tiếng động.

TV đã lâu chưa được sử dụng, bị ẩm nên tín hiệu cũng không tốt, tới lui cũng chỉ có mấy đài. Nghiêm Ngộ ngáp một cái, ở phía sau Tuân Xuyên, ấn remote trong tay cậu điều khiển âm lượng, âm thanh cũng phát ra.

Tuân Xuyên không quay đầu lại, tiếp tục xem ti vi, lưng gầy gò, thậm chí có thể nhìn thấy đường viền của xương, lúc không nói chuyện, cũng có mấy phần ngoan ngoãn, không nhìn ra chút cuồng loạn nào.

Nghiêm Ngộ tiện tay xoa đầu cậu, sau đó xuống giường mang giày, Tuân Xuyên không dấu vết nhìn lại, thấy hắn ngồi xổm ở trước tủ quần áo ìm kiếm áo ngủ. Trong tủ, quần áo rối như tơ vò, quần và áo lẫn vào, hoàn toàn có thể sánh ngang với một đống rác.

Nghiêm Ngộ đem quần áo đăt trên vai, khi vào nhà tắm thì liếc mắt nhìn Tuân Xuyên một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt cậu.

Nghiêm Ngộ nói: “Anh đi tắm.”

Tuân Xuyên không nói lời nào.

Nghiêm Ngộ chỉ vào cậu: “Không được nhìn lén.”

Làm như lạ lắm vậy.

Tuân Xuyên thu ánh mắt lại, chuyển đài, cố ý mở âm thanh thật lớn, át cả tiếng nước ào ào trong buồng tắm. Vào lúc này, cửa tủ quần áo bỗng nhiên phát ra một tiếng cọt kẹt vang vọng, sau đó một đống quần áo rớt cái rầm xuống.

Tuân Xuyên lẳng lặng nhìn sang.

Tủ quần áo vốn đã hỏng, lại không rộng lắm, bình thường Nghiêm Ngộ lười xếp, trực tiếp quấn nó thành một cục rồi ném vào bên trong, chất đống như vậy tủ càng dễ sụp hơn, Tuân Xuyên do dự một chút, vẫn là bay qua nhặt quần áo dưới đất lên, sau đó lại nhét vào.

“Rầm —— “

Quần áo rớt xuống.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top