Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 96: 114


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Khi còn sống, Tuân Xuyên không biết rằng Nghiêm Ngộ biết bắt quỷ, người này mỗi ngày đều sống mơ mơ màng màng, đánh nhau, say rượu, hút thuốc, chuyện gì du côn làm hắn đều làm, chuyện du côn không làm hắn cũng làm nốt.

Rất nhiều người cảm thấy mắt Tuân Xuyên bị mù rồi, Nghiêm Ngộ có điểm gì đáng giá mà cậu yêu thích đến vậy.

Điểm đáng giá để cậu yêu ư…

Khóa cửa truyền đến một tiếng răng rắc nho nhỏ, Tuân Xuyên nhìn lại, phát hiện trên vai Nghiêm Ngộ vắt một cái áo khoác sơ mi, đang cúi đầu buộc dây giày, xem ra là chuẩn bị ra khỏi nhà.

Mặt Tuân Xuyên vô cảm thổi một hơi, nút buột trong nháy mắt rơi ra, Nghiêm Ngộ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, khom lưng buột lại, không buồn không giận, dễ tính đến kỳ lạ, Tuân Xuyên nhẹ nhàng đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Như vậy không giống anh.”

Nghiêm Ngộ hỏi ngược lại: “Vậy như thế nào mới giống anh?”

Ngón đeo nhẫn cùng ngón giữa của hắn chồng lên nhau, bỗng nhiên giơ tay ổn định hồn thể Tuân Xuyên, đầu ngón tay bắn ra, nút áo của Tuân Xuyên lập tức đứt ra, lộ da dẻ tái nhợt quá mức, nổi bật trên quần áo màu đen, diễm lệ nhưng quái đản.

Mắt Tuân Xuyên lạnh lùng nhìn hắn, nút quần áo lặng yên không một tiếng động, khôi phục thành nguyên dạng.

Bộ dạng Nghiêm Ngộ lưu manh, làm vẻ ta đây, đốt điếu thuốc, liếc nhìn cậu: “Như vậy giống anh chưa?”

Tuân Xuyên bỏ qua, không đề cập tới nữa: “Anh đi đâu?”

Nghiêm Ngộ đeo balo trên lưng, trở tay đóng cửa lại: “Đi ra ngoài chơi gái.”

Hồn thể Tuân Xuyên xuyên qua cửa, trong lòng biết hắn muốn đi làm chuyện Tô Ngọc giao.

Thế hệ trước của những người sống ở dưới quê vẫn mang quan niệm trọng nam khinh nữ, trong nhà Tô Ngọc còn có một em trai, cho nên từ nhỏ đã không được đối xử tử tế. Cảnh sát thông báo gia đình đến nhận thi thể, nguyên nhân cái chết cũng khó che giấu được, ông Tô tối sầm mặt, di vật cũng không muốn lấy, trực tiếp để mình bà Tô ở lại mà một mình ngồi xe về nhà.

Bình thường Nghiêm Ngộ bày sạp trên cầu vượt gần trạm xe lửa, hắn vốn định tìm một vòng, thực sự không tìm được thì gửi tiền về cho nhà Tô Ngọc ở dưới quê cũng được, kết quả không ngờ thật sự phát hiện bóng dáng của bà Tô.

Gần nhất thời tiết ấm lên, buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, quanh trạm xe lửa là nông dân, công nhân ngồi dưới đất hóng gió, bà Tô đeo túi xách, ngồi trong góc vắng vẻ, trong tay còn cầm hai cái bánh bao mà gặm.

Tuân Xuyên đứng dưới ánh mặt trời, hồn thể lúc ẩn lúc hiện, cậu tựa hồ cực kỳ khó chịu, thân thể dường như tỏa ra khói xanh, không khỏi nhíu chặt mày, giơ tay cản lại ánh sáng mặt trời.

Ác quỷ cấp cao dù cho không sợ ánh mặt trời, nhưng không lợi hại đến có thể lúc dương khí thịnh nhất mà đi đứng không lo.

Nghiêm Ngộ lẳng lặng nhìn cậu, phát hiện nửa bên mặt Tuân Xuyên muốn lộ ra xương trắng, dữ tợn đáng sợ, mà cậu lại không có cảm giác gì, đuổi cũng đuổi không đi, chỉ đi theo phía sau Nghiêm Ngộ.

Đường đường chính chính bám dai như đỉa.

Thấy Nghiêm Ngộ nhìn mình chằm chằm, Tuân Xuyên dường như nhận ra được điều gì đó, híp mắt lại, một bàn tay giơ lên che kín nửa bên mặt phải, thâm trầm nói: “Mắt anh có bị làm sao không, có cái gì hay để xem?!”

Xác thực không có gì đẹp đẽ cả.

Nghiêm Ngộ thu ánh mắt lại, đi xuống cầu vượt, từ trong balo lấy ra một cây dù màu đen, trên không trung bung dù ra, ngăn cách ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, Tuân Xuyên do dự nháy mắt, trôi dạt đến bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai đi chung với nhau.

Trên đường cũng có thật nhiều người bung dù che nắng, bất quá đại đa số đều là nữ, đàn ông như Nghiêm Ngộ làm vậy cũng không phải nhiều, hắn đi xuyên qua dòng xe cộ, đi tới trước mặt bà Tô, sau đó nghiêng người ngồi xổm xuống.

Bà Tô hiển nhiên nhận ra hắn, ngừng ăn bánh bao, chuẩn bị từ dưới đất đứng dậy, lại bị Nghiêm Ngộ đè lại vai, ngay sau đó trong tay bà bị nhét vào một xấp tiền dầy cộm.

Bà Tô thấy thế, kinh sợ trợn to hai mắt: “Cậu…”

“Lúc trước cháu có mượn Tiểu Tô ít tiền, quên trả lại, gửi cho bác cũng được, trạm xe lửa nhiều người, nhớ giấu kỹ.”

Động tác Nghiêm Ngộ đưa tiền rất bí mật, cũng không có mấy ai nhìn thấy, bà Tô tin là thật, nghe vậy vội đem tiền nhét vào túi áo khoác, đang muốn cảm ơn hắn, vừa ngẩng đầu lại không thấy bóng dáng người đâu.

Nghiêm Ngộ về bài sạp ở cầu vượt, đem Bát Quái đồ màu vàng óng trải dưới đất, bày ra cái ghế đẩu nhỏ, chân dài duỗi một cái, dựa lưng vào lan can bắt đầu làn ăn, một cái dù nghiêng qua dựa trên vai hắn, mang tới cảm giác thanh thản khó giải thích được.

Tuân Xuyên ở dưới dù, tránh khỏi ánh sáng mặt trời chiếu tới, mặt kỳ thực đã không vẻ dọa người khi nãy, mà cậu vẫn không chịu buông tay xuống, không lý do, tự mình hờn dỗi, một câu nói cũng không nói với Nghiêm Ngộ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top