Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 90: 108


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bên ngoài chẳng biết lúc nào trời đã bắt đầu mưa, biến mọi màu sắc tạo ra trên không trung, thành thứ ánh sáng duy nhất trong thế giới u ám, có người bung dù đi từ từ, không dù thì lại đi nhanh.

Sau năm phút, Nghiêm Ngộ rời quán cà phê, cảm giác đau khắp người vẫn chưa mất đi, gương mặt tái nhợt trời sinh bây giờ lại càng mang màu xám tro.

Tiếng hệ thống lại leng keng vang lên.

【 thương thương, chả phải đã nói trừng phạt bằng cách cho điện giựt sao, mà bạn lại hông tin tui 】

Nghiêm Ngộ đi được hai bước cũng hồi hộp, hắn lẳng lặng dựa vào tường ổn định hô hấp, bên ngoài mưa to ào ào, người hắn không lâu sau ướt hơn nửa, hắn lau nước mưa trên mặt, việc đầu tiên là cười lạnh, sau đó sắc mặt trong nháy mắt âm trầm: “Mẹ mày, tao tìm đối tượng mắc mớ gì đến mày?!”

Advertisements

REPORT THIS AD

【 thương thương nè, hệ thống không can thiệp tự do hôn nhân đâu nha, tìm đối tượng thì hổng cấm nè, mà ăn bám thì không được đâu nha ~ 】

Nghiêm Ngộ: “Không ăn cơm mềm thì tìm đối tượng làm gì?!”

【 hun hun, có lòng nhắc nhở, nước dẫn điện tốt lắm ó. 】

Nghiêm Ngộ không nói, một mình đi trong màn mưa, tóc màu mực bị nước làm ướt mèm, da là tái nhợt không bình thường, không có một chút hồng hào nào, chỉ có cặp mắt kia, sắc bén rõ ràng, như một con sói.

Hắn về đến không thay quần áo, cởi giày xong liền bắt đầu lục tung đồ đạt, muốn tìm gì đó, ở đáy giường lấy ra hai trăm đồng tiền, lục túi quần áo cũ trong tủ treo quần áo mang ra được 372 tệ lẻ 5 đồng.

Tiền chôn ở dưới đất như kho báu, muốn tìm thì sẽ có.

Bên trong góc để một cái bàn học gỗ lẳng lặng nằm đó, có lẽ là người thuê trước để lại, đã rất cũ, bên ngoài còn dấu vết va chạm, vết sơn loang lổ, Nghiêm Ngộ rất ít khi dùng cái bàn này, trong ngăn kéo đều là thứ hắn không đụng tới nữa.

Khóa kéo đã rỉ sắt từ lâu, hắn phí sức lực mới kéo được ngăn đầu tiên ra, bên trong đều là vài thứ liên quan tới sách về âm dương bát quái đã cũ kỹ, bìa sách ố vàng, còn có một con nhện ở trong góc kết mạng nhện, cánh mũi tràn ngập mùi mùi mốc.

Nghiêm Ngộ đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ. Hắn kéo ngăn kéo vứt xuống đất, lay một lát, phát hiện một phân tiền cũng không có, lại kéo thêm ngăn kéo, bên trong là tấm vải bố âm dương để bày sạp, vài đồng tiền cùng bùa chú và vật phẩm trừ tà.

Nghiêm Ngộ cũng không thèm nhìn tới, cạch một tiếng đóng lại, hắn mở ngăn kéo cuối cùng, bên trong chỉ là một xấp giấy nằm lẳng lặng, trên đó viết một dãy số, phía dưới con số là một đồ án vẽ ngôi sao sáu cánh, đồ án rất phức tạp, vẽ bằng bút chì, có vài kí hiệu nhìn vào không hiểu, mà đáng tiếc nó cũng đã phai màu.

Nghiêm Ngộ không hiểu tại sao, không động đậy, cho đến khi thuốc lá cháy hết, tàn thuốc lặng yên không tiếng động rơi trên giấy, hắn khi này mới phản ứng được, tay giơ ra, kết quả làm tàn thuốc văng tứ tán, khiến tờ đồ án càng bẩn, chỉ có thể vẫy tờ giấy để làm sạch.

Mỗi xấp giấy ước chừng có hơn ba mươi tấm, mỗi một trang đồ án đều giống nhau, người vẽ cái đồ án bói toàn này tựa hồ rất cố chấp, không ngại phiền phức vẽ rất nhiều khả năng, cố chấp muốn xác nhận điều gì đó.

Nghiêm Ngộ dụi tắt tàn thuốc, thôi lục lọi nữa, hắn lấy điện thoại tìm số của Đường Dĩnh, vang lên ba tiếng không ai tiếp.

“Chuyện gì?” giọng Đường Dĩnh vang lên, lạnh lùng thô ráp.

“Không phải nói Tuân Xuyên để lại di vậy cho tôi sao, khi nào đưa?” Nghiêm Ngộ lười biếng.

Âm thanh bên đầu điện thoại kia rất hỗn độn, như có tiếng cãi vã, Đường Dĩnh nghe vậy im lặng chốc lát mới nói: “Tôi có đặt buổi sáng chuyến bay, sẽ không về đây nữa, tôi đưa địa chỉ cho anh, anh tự mình tới lấy.”

Tuân Xuyên xảy ra chuyện, cô ở nước ngoài chuẩn bị lễ cưới, nghe tin liền vội vã về, xử lý xong việc thì phải quay lại, không ở lâu dài.

Nghiêm Ngộ cúp điện thoại, chuẩn bị ra cửa, nhưng mà liếc mắt nhìn sắc trời dần tối, bước chân lui về, từ trong ngăn kéo thứ hai cầm mấy lá bùa nhét vào trong túi, lúc này mới ra ngoài.

Địa chỉ Đường Dĩnh gửi là một biệt thự vùng ngoại thành, hình như là nhà của Tuân Xuyên, Nghiêm Ngộ đến nơi, trên ghế sofa lầu một có một người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng thích hợp, mặt mày giống Tuân Xuyên đến mấy phần. Lúc nhìn thấy Nghiêm Ngộ, bà sững sờ, đang muốn đặt câu hỏi, Đường Dĩnh lại vừa lúc xách hành lý từ lầu hai đi xuống.

Đường Dĩnh nói với Nghiêm Ngộ: “Lầu hai, phòng thứ nhất, tự đi lấy đi.”

Nghiêm Ngộ nghe vậy cười cười, tự mình lên lầu, khi vào phòng, mơ hồ nghe thấy dưới lầu truyền ra tiếng cãi vã, không khỏi để ý, khi đóng cửa để lại một cái khe.

Bà Tuân ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, tiều tụy hơn Đường Dĩnh, mà trên mặt không thấy nửa điểm ưu sầu khổ sở, ôn nhu lên tiếng hỏi: “A Dĩnh, người đàn ông đó là ai, sao con lại cho nó vào phòng A Xuyên?” Nói xong, giọng oán trách: “Con bé này, sao lại sốt ruột như thế. Hôm nay lại muốn rời đi, chú con mấy ngày trước không hiểu sao lại té bị thương cái cổ, bây giờ còn nằm viện, phí thủ tục con cũng nên nghĩ cách đi chứ?”

Câu nói này không biết động tới dây thần kinh nào của cô, Đường Dĩnh nghe vậy trực tiếp đá lăn cái vali, giọng sắc bén nói: “Ổng nằm ở bệnh viện là đáng đời! Phá sản cũng là đáng đời! Loại súc sinh táng tận lương tâm này chết một vạn lần cũng không có gì đáng tiếc! Báo ứng! Đều là báo ứng! Tôi mà ở đây thêm một ngày, tôi sẽ buồn nôn chết!”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top