Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 204: 203: Chương 184


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hồi trước Thẩm Du cảm thấy cầu thang tệ lắm rồi, bây giờ thì có chút thay đổi, cậu cảm thấy cả cái giường cũng tệ y chang.

Nằm lên mà toàn nghe tiếng cót két, không làm gì mà nó như sắp hỏng tới nơi, động tác chỉ có thể nhè nhẹ, chậm chạp dây dưa.

Cả quá trình khiến Thẩm Du run sợ, eo lưng căng cứng, chỉ sợ sập giường, lòng muốn mắng cái khách sạn nát này thêm 1 ngàn 1 vạn lần.

Gương mặt tuấn mỹ Cố Lai dọng lại một lớp mồ hôi mỏng, chạm vào cảm thấy lành lạnh.

Cánh tay tay phải của hắn đầy dấu răng, đều là của Thẩm Du cắn khi động tình, vừa mạnh vừa đau, cả nửa ngày cũng không tan.

Nhà tắm không lớn, miễn cưỡng có thể vừa hai người.

Hai người tắm xong, lười nhúc nhích, nằm bị vây trong khoảng thời gian vô dục vô cầu.

Cố Lai vĩnh viễn không để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh buồn chán như thế, hắn có thể tự tìm thú vui.

Hắn lấy viên đá mua ở chợ đêm ban nãy, ngồi ở bên cửa sổ vừa giũa vừa mài, không bao lâu thì đã thấy màu viên đá.

Thẩm Du thấy ngạc nhiên vô cùng: “Anh may mắn thế, nếu mài tiếp, hình như là… màu lam.”

Nhưng cũng chỉ là một viên đá rẻ tiền, không đáng giá.

Cố Lai vốn là một quả cầu lam, hắn nghe vậy càng mài nghiêm túc hơn, vui vẻ đánh giá: “Màu xanh lam đẹp.”

Thẩm Du nghĩ thầm Cố Lai thích là được, tiền không quan trọng, cậu kéo ghế tới ngồi bên cạnh, thu lại lòng dạ rối bời như tơ.

Cậu như bị mắc chứng rối loạn cưỡng chế, tập trung một lát, cuối cùng mọi thứ cũng đâu vào đấy, không còn lộn xộn nữa.

Sắc trời bên ngoài dần đông đặc, hoa đăng ngoài phố cũng từ từ được thắp lên.

Trên cầu cũng có bắn pháo bông, nổ vang trong bầu trời đêm.

Có những du khách nước ngoài vốn vì hội hoa đăng mà tới đây, ban ngày không ra đường, buổi tối lại kéo bè bạn ra đây chụp ảnh ngắm cảnh.

Thẩm Du nhướn người quét mắt ra ngoài, chỉ cảm thấy dòng người đông đúc.

Đường phố đông nghẹt đến nước chảy không lọt, xỏ cây kim cũng khó khăn, chẳng có tâm trạng tham gia trò vui, cũng ngại ồn, hắn bèn đóng cửa sổ lại.

Cục đá trên tay Cố Lai đã được mài hơn nửa, cái giũa cũng phẳng lì, càng mài càng không ăn thua.

Hắn không thể làm gì khác hơn là ngừng tay, xem từng thứ là bảo bối mà dọn, sau đó hỏi Thẩm Du: “Em có đói bụng không, ta anh xuống mua đồ ăn?”

Thẩm Du nghe vậy đứng dậy theo, muốn cùng đi, kết quả bị Cố Lai nhẹ nhàng đè vai xuống: “Dưới đó chen lấn lắm, em ngồi đây, anh về nhanh thôi.”

Thẩm Du nghe vậy cũng không cố gắng thêm, chỉ là tựa cười mà cười bắt chéo hai chân nói: “Không sao, dưới đó có nhiều gái đẹp, anh đi dạo từ từ thôi, chụp nhiều hình một chút, từ từ mà về.”

Cố Lai nghe lời gật đầu, giấu đi ý cười bên môi: “Được, anh đi dạo rồi về.”

Thẩm Du chỉ có thể bực mình trừng mắt.

Khi Cố Lai xuống lầu, bà chủ đang nằm nhoài trên quầy ngủ gà ngủ gật, nhưng đáng tiếc cũng không có mấy người khách.

Ông đầu bếp mập ngồi xổm ở cửa bóc đậu phộng, mang theo chai dầu có cặn vào bếp, chân nam đá chân chiêu, dường như đã uống nhiều rượu.

Cố Lai hòa vào dòng người, lại như nhớ cái gì đó, quay về hỏi: “Ông chủ, ở đây có món ăn vặt nào nổi tiếng không?”

Ông đầu bếp mập châm thuốc lá rẻ tiền, giọng nói đặc sệt chất quê: “Nhà tui rang đậu phộng ngon nhất, phố Đông có đậu phụ của bà Tào, có ông lão kia thì bán canh cá cay, nhưng ông ta đẩy đi khắp nơi ấy.

Cậu tới bờ sông xem thử, biết đâu ổng đang xem người ta chơi cờ đó.”

Ngoại trừ câu nói đầu tiên, mấy câu sau khá đáng tin.

Cố Lai gật đầu: “Cảm ơn.”

Lúc rời khách sạn, Cố Lai theo bản năng nhìn lên, kết quả đụng ngay ánh mắt Thẩm Du nhìn hắn ở cửa sổ.

Sau khi bị phát hiện cậu liền đóng sập cửa sổ, chỉ còn một cái khe hở.

Cố Lai nở nụ cười, chen chúc vào biển người, biến mất trong hội hoa đăng.

Ông đầu bếp mập mở bếp gas cho dầu sôi, lại phát hiện dầu không đủ rang đậu phộng, dùng muôi bằng thiết đảo hai lần, phun điếu thuốc ra.

Cơ thể ục ịch ngồi xổm trong đống đồ lộn xộn để tìm, nhưng tiếc không thu hoạch được gì.

“Bà nó ơi, bà xem lửa đi, tui lên lầu lấy thùng dầu.”

Ông đầu bếp lê bước chân nặng nề lên lầu, thanh gỗ của cầu thang kêu kèn kẹt, như không chịu nổi ông ta nữa rồi.

Ông đầu bếp thấp giọng văng tục, sau đó leo lên căn phòng nhỏ lầu ba, kết quả phát hiện bóng đèn tròn hỏng rồi, chỉ có thể mở đèn pin cầm tay tìm thùng dầu trong cái đống hoa quả phơi khô.

Bà chủ nói mớ vài tiếng, đổi hướng nằm úp sấp ngủ tiếp, hoàn toàn không có ai chú ý tới cái chảo sôi ùng ục đang bốc khói.

Điếu thuốc chưa tắt hẳn lăn đến góc, đầu vẫn còn tàn lửa.

Đây là nhà trọ bình dân bằng gỗ, lâu năm không được tu sửa cũng không có biện pháp an toàn nào cả.

Khi đầu ông đầu bếp mập đầy mồ hôi tìm thùng dầu, thì bà chủ vì bị sặc khói mà nhanh chóng tĩnh giấc, ngọn lửa đã bắt đầu lan khắp bốn phía.

Những thứ lung tung trong bếp đều bị cháy cả, cháy cả miếng vải hoa treo trên tường làm vật trang trí.

Bên ngoài cầu thang gỗ cũ nát, ngọn lửa màu vỏ quýt lan lên trên, cũng là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

Lúc ông đầu bếp phát hiện ra, từ tầng gác vội vàng chạy xuống, toàn bộ cầu thang đã chìm trong biển lửa.

Thùng dầu trong tay ông ta rơi xuống đất, ông nhanh chóng phủi chân, giọng lạc điệu: “Ai u không xong rồi bà nó ơi! Cháy rồi!!! Mau gọi 119!”

Cầu thang bị phủ cặn dầu lâu năm, ông ta trượt chân, lăn xuống như bánh xe.

Bậc thang gỗ nhanh chóng thủng một lổ, y phục cũng bén lửa, làm ông ta lăn vòng vòng trên đất.

Thẩm Du vốn ở trên giường chơi game, nhưng chẳng có hứng thú lắm, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Có lẽ là ảo giác, đang lúc cậu nửa tỉnh nửa mê cậu mơ hồ ngửi thấy mùi khét, vô thức nhíu mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau đó bỗng nhiên sợ hãi mở mắt ra.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top