Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 196: 195: Chương 176


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ông Thẩm đã có tuổi, mấy năm nay đã bắt đầu chuyển giao quyền lực.

Trên căn bản công ty đã giao cho con trai cả là Thẩm Quát phụ trách, trong tay Thẩm Du cũng có một số cổ phần nhất định.

Theo lý thuyết hai anh em cần phải đồng tâm hiệp lực, nhưng cậu cũng rất ít khi về công ty, phần lớn mọi việc đều giải quyết ở nhà, có cuộc họp mới miễn cưỡng có mặt một chút.

Hôm qua tiệc nhà có chút không vui, mà chuyện như vậy cũng không phải lần đầu, tính ba cậu ngang tàng, ai khuyên thì người đó xui xẻo.

Thẩm Du cũng là một tên cứng đầu, hai người gặp nhau thì như như hai mũi kiếm đối chọi nhau, chỉ chưa đoạn tuyệt quan hệ cha con mà thôi.

Thẩm Quát lại muốn Thẩm Du làm việc cẩn thận, có chí lớn mà 80% thời gian cậu không tới công ty*.

Ai ngờ buổi trưa rời phòng họp, phát hiện cậu đang yên đang lành ngồi ở trong phòng làm việc.

Thẩm Quát gật đầu, cảm thấy em mình hơi có tiến bộ, cuối cùng cậu cũng không giống như trước đây, im lìm mấy tháng không liên lạc gì.

Lúc nghỉ trưa, nhân viên công ty ăn cơm ở phòng ăn dưới lầu, văn phòng gần trung tâm thương mại, không ít chỗ vui chơi.

Phần lớn thời gian Thẩm Du chỉ thích ở một mình, cậu vẫn không từ bỏ ý nghĩ muốn mở tiệm ăn cho Cố Lai, cậu còn đang chọn khu đất thích hợp.

Điện thoại nằm dưới đống văn kiện lộn xộn, rung lên.

Thẩm Du cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm máy tính, một cái tay rảnh rỗi mò mẫm kiếm di động, lấy được thì nhìn xem, phát hiện Cố Lai gửi một đoạn video chất lượng thấp.

Rất ngắn, chỉ có mười mấy giây, trong hình là một tác phẩm điêu khắc phượng hoàng đứng trên núi đá.

Lông đuôi hiện rõ từng đường nét, hơn nữa từng phần còn nối liền với nhau, nhìn qua cảm thấy vô cùng công phu, đường cong mượt mà, trông rất sống động.

Thẩm Du phát hiện âm thanh chung quanh có hơi ầm ĩ, tác phẩm của những người bên cạnh còn lọt vào ống kính.

Phần lớn đều chỉ khắc đầu phượng hoàng, lại còn xiêu vẹo không ra dáng, chẳng như tác phẩm của Cố Lai vừa có thần lại vô cùng tinh xảo.

Cậu đang chuẩn bị khen, điện thoại rung hai lần.

Cố Lai: 【 tôi tan học 】

Thẩm Du nghe vậy nhíu mày, hả? Tan học? Nhanh vậy?

Cậu nhìn chằm chằm màn hình, nằm nhoài lên bàn, yên lặng nghĩ Cố Lai sẽ nói gì tiếp.

Đến đón mình sao?

Thẩm Du nghĩ thế, liền ngồi thẳng người, chậm rãi tựa lưng vào ghế, mắt trừng trừng nhìn di động, lẳng lặng đợi đối phương nói tiếp.

Sau ba phút, màn hình sáng lên.

Cố Lai: 【 tôi đến tìm em được không? 】

Ngốc ghê.

Mợ! Thẩm Du tiếc sắt không mài kim, chuyện như vậy cũng hỏi, anh muốn tới thì tới, có ai cản đâu chứ.

Đầu ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, nhanh chóng nhắn định vị, sau đó cầm áo khoác rời văn phòng.

Dưới lầu công ty là Starbucks, bên trong đa số đều là nhân viên làm việc gần đây, Thẩm Du gọi một ly nước lạnh, ngồi ở gần cửa sổ chờ, thỉnh thoảng cúi đầu liếc mắt nhìn di động, thường Cố Lai lái xe chưa bao giờ phân tâm, cho nên không có cái tin nào.

Trưa rồi mà cậu còn chưa hút thuốc, Thẩm Du nghiện thuốc lá, không tự chủ mà được bắt đầu lo lắng, thần kinh hơi căng thẳng.

Cuống họng cậu khô, ho khan hai tiếng, chỉ có thể liên tục uống nước.

Mẹ, thực sự là tự làm tự chịu, cai thuốc cái gì chứ.

Thẩm Du lấy tay chống cằm, lười nhác cụp mắt, mặt vô cảm cắn ống hút, lát sau, lại mang theo sự ngoan độc không hay biết, dùng di động bất an gõ lên bàn, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến người ta không khỏi hoài nghi bộ tính đập điện thoại hay sao.

Ngồi bên cạnh có một thanh niên làm việc trên máy vi tính làm việc, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn cậu vài lần, chỉ thấy Thẩm Du chau mày, ánh mắt sắc bén, không phải người hiền lành, nên chẳng nói gì, yên lặng ngồi xa một chút.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top