Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 193: 192: Chương 173


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dù cách màn hình, nhưng cảm giác âm u bất lực từ đầu bên kia vẫn truyền tới.

Tim Cố Lai đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, làm cả người không thoải mái.

Hắn đứng dậy, cầm chìa khóa cửa, đi ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Cậu ở đâu?”

“…”

Thẩm Du vẫn không nói gì thêm, như bị hút hết khí lực.

Cậu không cầm được vật gì, điện thoại rơi xuống ghế dựa, phát ra một tiếng leng keng, cuộc trò chuyện vì vậy mà bị dừng.

Cậu giấu mặt vào lòng bàn tay, lúc này cổ họng mới vang lên mấy tiếng nghẹn ngào.

Lát sau cậu vẫn cố gắng đè nén nó xuống, thái dương nổi gân xanh, khác với Thẩm Du kiệt ngạo ban sáng, hiện tại cậu chỉ là một kẻ đáng thương muốn khóc cũng không dám khóc thành tiếng.

Vốn tưởng hai người chỉ là trò khôi hài hoang đường, thì ra là mỗi người diễn một vở khác nhau, còn buồn cười hơn.

Thành phố này lúc nóng thì cực nóng, trong tích tắc trời lại lạnh, nhanh đến mức làm người ta không phản ứng nổi, không có khoảng thời gian giao thời.

Cố Lai sợ Thẩm Du gặp chuyện, đang chuẩn bị lái xe tới nhà cậu, ai ngời vừa rời tiểu khu, chỉ thấy chiếc xe màu xám bạc lẳng lặng dừng ở ven đường.

Bảng số xe nhìn rất quen mắt, Cố Lai từng đưa điểm tâm cho Thẩm Du, từng thấy cậu lái.

Qua kính chắn gió, chỗ tài xế trống rỗng.

Cố Lai đi tới, liếc mắt nhìn về phía sau xe, mơ hồ thấy một bóng người nằm sấp sau xe.

“Thẩm Du?”

Hắn gọi một tiếng, lại không nghe được ai đáp lại.

Cố Lai đành phải mở cửa xe ra, xộc vào mũi là mùi rượu nồng nặc.

Thẩm Du nằm ở sau, đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, bên cạnh còn có bảy tám chai rượu.

Cố Lai chẳng ngờ cậu ta uống nhiều như vậy, nhướn người cố kéo cậu ra.

Ánh mắt quét qua di động trên đất, tiện tay nhặt lên, nhét vào túi quần của Thẩm Du, sau đó lấy chìa khóa từ chỗ điều khiển.

Thẩm Du đứng cũng không vững, trời đất quay cuồng, trong lúc hoảng hốt cậu cảm giác có ai kéo mình đi, tóm chặt cổ áo đối phương, thấp giọng hỏi: “Mày là ai… mày… Là ai…”

“Cố Lai, tôi là Cố Lai.”

Cố Lai sắp bị cậu siết tới tí nữa tắt thở, hắn dìu cậu vào thang máy, vừa kéo cổ áo của mình.

Thẩm Du mơ hồ trong chốc lát, dường như hơi tỉnh táo một chút, buông tay ra lầm bầm hỏi: “… Cậu là Cố Lai?”

Bên mặt cậu còn chút nước mắt chưa khô, lơ đãng cọ qua cổ Cố Lai, cảm thấy lạnh lẽo.

Cố Lai cúi đầu liếc mắt nhìn cậu, lúc này mới phát hiện đuôi mắt Thẩm Du ửng hồng.

Hắn vô lực ngước đầu, không hề phòng bị lộ ra yết hầu yếu đuối.

Đường nét gọn gàng lại đơn bạc.

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Hắn nhanh chóng đưa người vào nhà, phía sau lưng Cố Lai toát mồ hôi một cách khó giải thích.

Hắn cúi người cởi giày cho Thẩm Du, để cậu nằm trên giường, lúc này mới có thể thở dốc trong chốc lát.

Ngày lễ gì lạ quá, Cố Lai nghĩ thầm.

Thẩm Du nằm trên giường một lát, sau đó bất an lật người, cau mày, cởi mấy cái nút áo.

Tiếng hít thở của cậu nặng nề, dường như rất khó chịu.

Cố Lai sợ cậu ngã, liền kéo một cái ghế ngồi ở đầu giường.

Hầu kết Thẩm Du giật giật, chậm rãi nhấc mí mắt, đồng tử sâu thẳm vừa có men say vừa mơ màng.

Cậu nhìn ánh đèn chói mắt trên trần nhà, nói mớ lung tung gì đấy, thấp giọng: “Cố Lai… Tôi biết… ngày đó rạp ở chiếu phim tại sao ôm lại tôi…”

Cố Lai nghe vậy, ngẩng đầu theo bản năng, chỉ nghe cậu tiếp tục nói.

“Anh căn bản là không thích tôi…”

Cố Lai nắm tóc, không theo kịp suy nghĩ của cậu, mà theo thói quen muốn nói câu gì đó để an ủi, nhưng lại chẳng nói được.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top