Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 188: 187: Chương 169


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thẩm Du không thích bộ dạng khốn khổ này của mình, cổ đổ mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng xuống.

Cả người cậu như được vớt từ dưới nước vớt lên, tóc tai cũng ướt thành từng sợi, không biết có phải ảo giác không, cậu luôn cảm thấy xung quanh có vô số ánh mắt đang quan sát mình.

Cậu nhắm mắt, đem chôn mặt vào đầu gối, muốn rời khỏi, rồi lại bụng đau quặng thắt khiến cậu không đứng dậy nổi.

Đau đớn là thứ duy nhất có thể làm cho thời gian trôi chậm lại, mấy phút trôi qua lại ngỡ là cả đời, bị dày vò như lăng trì vậy.

Thẩm Du nghĩ, hôm nay lẽ ra cậu không nên tới đây.

Mùa này khí trời oi bức, giống như việc Thẩm Du vĩnh viễn không thể thích nghi với việc mình ốm đau quanh năm, ai nấy đều không thể thích ứng với cái nắng gay gắt của thành phố này, không có cách nào thay đổi, mà bị ép phải chấp nhận.

Một bóng người cao to lẫn trong đám người đông đúc, tốc độ của hắn rất nhanh, trong tay là ly nước nóng mà không hề làm rơi một giọt nào.

Cuối cùng hắn thắng lại thật gấp trước ghế tựa dài ven đường, cơ thể vì quán tính mà nghiêng về phía trước, túi thuốc trên tay phát ra âm thanh nhẹ nhàng, có tiếng viên thuốc con nhộng nhẹ nhàng va chạm vào nhau.

“Uống thuốc đi, là loại này à?”

Mái tóc gọn ràng của Cố Lai bị rối, tất nhiên là do vừa nãy đã chạy rất nhanh, bây giờ chúng rũ xuống hai bên, nhưng khí chất kiên định như trước, giọng vẫn trầm tĩnh.

Thẩm Du nghe thấy giọng nói này, cơ thể căng thẳng bỗng nhiên buông lỏng.

Cậu ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Cố Lai ngồi xổm ở trước mặt Cậu, sau đó bắt đầu mở lọ thuốc, cúi đầu nhanh chóng đọc hướng dẫn, lấy hai hạt viên thuốc con nhộng, để trong lòng bàn tay Thẩm Du, đưa ly nước nóng cho cậu.

Hắn rất cẩn thận, như biết chính xác người ta cần gì.

Thẩm Du siết chặt thuốc trong tay, sau đó ngửa đầu nuốt xuống cùng nước trong ly.

Cố Lai nhìn hầu kết cậu khẽ nhúc nhích, con ngươi đầy vẻ nghiêm túc, dò hỏi: “Bây giờ cậu đỡ chút nào chưa?”

Mẹ, thuốc làm sao có hiệu quả nhanh như vậy được, có phải tiên đan đâu.

Mặt Thẩm Du vô cảm, tay phải vẫn ôm bụng, sau đó ừ một tiếng bằng giọng mũi, mặt trông vẫn còn tệ, hơi nhăn lại.

Cố Lai yên tâm, mắt thường cũng có thể thấy hắn thở một hơi, gật đầu nói: “Vậy cậu ngồi đây một lại một lát, tôi lái xe tới.”

Hắn nói xong đứng dậy đi qua đường, vừa lúc là đèn xanh, phía sau hắn là màn đêm rực rỡ ánh sáng, cuối cùng bị nhấn chìm trong dòng xe cuồn cuộn chảy.

Biển quảng cáo trên đầu biến hóa không ngừng, Thẩm Du nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rất lâu.

Chóp mũi phủ một tầng ánh sáng mỏng manh, đường viền gò má tuấn khí hiện rõ ràng, nhưng khó giấu nhuệ khí tỏa ra.

Một lát sau, cậu nhàn nhạt dời ánh mắt.

Cố Lai từ từ đậu xe ở ven đường, đỡ Thẩm Du ngồi xuống ghế phó lái, lúc này mới vòng ngồi bên cạnh, bên trong tối tăm, ánh mắt ở trên người cậu như chuồn chuồn lướt nước, thoáng cái đã biến mất.

Thẩm Du hiểu sai ý, động tác thô bạo tự thắt dây an toàn.

Cố Lai cảm thấy cậu hơi giận, nhưng lại không hiểu vì sao cậu giận nữa, chỉ có thể giữ yên lặng, cố gắng giảm bớt độ tồn tại của bản thân lại, trên đường không nói một tiếng nào.

Thẩm Du nghiêng đầu dựa lên cửa sổ xe, có thể là do uống thuốc, lông mày thoáng cái đã giãn ra, nhưng không che được cảm giác mệt mỏi, xe lại chạy rất êm, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối, chín giờ bốn mươi, phim cũng chiếu hơn phân nửa, Cố Lai từ từ đậu trước cửa nhà Thẩm Du, muốn gọi cậu thức, nhưng thấy Thẩm Du ngủ say, tay vươn ra lại dừng lại ở giữa không trung, do dự một chút, lại thu về.

Ngày hôm nay quả là hơi khó khăn.

Cố Lai lấy kẹo quýt trong túi ra, nghĩ như vậy.

Cấu tạo của con người và hệ thống không giống nhau.

Khi hắn biến thành người, trong đầu có nhiều thứ hơn, cũng không phải một thứ, mà là nhiều thứ linh tinh.

Cố Lai như là hiểu hết mọi thứ, nhưng dường như lại không hiểu, hắn không hiểu sao Thẩm Du lại giận, cũng không biết nên làm sao để người ta nguôi giận.

Mùi vị quýt lan trên đầu lưỡi, chua đến nổi làm người ta cau mày.

Tinh thần của Thẩm Du rất kém.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top