Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 182: 200


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ngày hôm sau Thẩm Du thức dậy rất sớm, người lại thấy không thoải mái, mệt mỏi không muốn cử động, lót gối bên dưới mà nằm úp chơi điện thoại. Cố Lai giấu mình trong ổ chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen, đại khái là đang nhớ tới chuyện ngày hôm qua, hắn có chút ngượng ngùng, lặng lẽ dùng chăn che mặt.

Thẩm Du lại thấy không sao, chuyện vô cùng mất mặt đã làm hết vào đêm qua rồi, còn sợ gì nữa. Cậu liếc mắt nhìn Cố Lai, sau đó chen vào, tìm một chỗ thoải mái mà nằm trong lồng ngực của hắn.

Đằng sau còn hơi đau, nhẹ nhàng cử động liền cũng khiến khớp xương toàn thân tê tái ê ẩm. Thẩm Du yên lặng nhíu mày, một lát sau lại buông ra, quay đầu phát hiện Cố Lai đang nhìn mình muốn nói gì đó.

Thẩm Du liếc nhìn thời gian, phát hiện Cố Lai bình thường giờ này đã rời giường đi làm, cậu lại cố ý giả bộ như không biết, an ổn gối lên vai hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình game, tức giận: “Nhìn em làm gì?”

Lòng bàn tay Cố Lai ấm áp đặt lên xương cùng cụt của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Có phải rất đau không?”

Thẩm Du vui vẻ: “Anh thử đi rồi biết có đau không.”

Cố Lai chớp mắt, làm bé ngoan nhìn hắn, không lên tiếng, một lát sau rút tay đặt sau gáy Thẩm Du ra, sau đó xuống giường: “Anh làm điểm tâm cho em.”

Thẩm Du trở mình, nằm lỳ ở trên giường nhìn hắn, giọng che giấu sự phiền muộn: “Hôm nay anh phải đi làm sao?”

Cố Lai liếc nhìn lịch, sau đó gật đầu: “Hôm nay không phải cuối tuần.”

Lòng Thẩm Du khó giải thích mà có chút thất vọng, buồn phiền, cảm giác dùng xong bị người ta ném đi vậy. Cậu ném di động, lại bắt đầu tự dưng chuốc phiền não: “Không thể không đi làm à?”

Cố Lai bật nồi nấu cháo, nhạy cảm nhận ra tâm trạng cậu không tốt. Hắn đi tới bên giường, quỳ một gối xuống, sau đó cúi người ôm cậu vào trong ngực, vuốt ve từ tóc xuống thắt lưng, giọng dễ nghe tới kỳ cục: “Tại sao em lại không vui?”

Thẩm Du nghe vậy nửa bên lỗ tai đã tê rần, mềm như nước, chẳng thể nào giận dỗi nổi. Cậu ôm lấy eo Cố Lai không cho đi, nắm cằm hắn hỏi: “Sao lại thích đi làm cho người khác hả? Hả?”

Cố Lai là một hệ thống có hoài bão to lớn, lắc đầu nói: “À không, chờ sau này kiếm ra tiền anh định tự mình làm chủ.”

Hỏi tới đây, Thẩm Du liền thẳng thừng ngậm miệng, nếu mà còn nói tiếp, Cố Lai sẽ nói cái gì mà tự lập tự mình cố gắng, không ăn cơm mềm cái gỷ gì đó. Cậu bất đắc dĩ buông Cố Lai ra, tự mình đắp chăn, tiếp tục ngủ nướng.

Bên tai vang lên tiếng bước chân xa dần, Thẩm Du nghĩ thầm Cố Lai cần phải đi làm, nhưng mà nửa ngày không nghe thấy tiếng đóng cửa, không khỏi ngẩng đầu nhìn. Cậu lại thấy hắn đứng ở trong bếp cầm cái muôi như có như không khuấy cháo, động tác không chút gấp rút.

Thẩm Du hơi ngồi dậy một cách không tự nhiên, ngoài ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị rèm cản, mặt cậu mơ hồ: “Không đi làm sao, sắp chín giờ rồi đấy.”

Cố Lai nhìn đồ ăn trong tủ lạnh: “Không sao, anh xin phép nghỉ một ngày.”

Thẩm Du vén chăn xuống giường, đi tới trước mặt hắn, liếc mắt nhìn hắn, bán tín bán nghi: “Thật à? Anh xin thế nào?”

Xin nghỉ đơn giản là mấy mượn cớ, bệnh, kẹt xe, có việc gấp, mà Cố Lai lại không phải kẻ thích nói dối.

Động tác trên tay Cố Lai không ngừng: “Anh nói sư phụ là muốn xin phép nghỉ một ngày, thì sư phụ sẽ đồng ý thôi.”

Cũng không phải Cô lão tiên sinh đối với hắn rộng rãi như thế, nhưng mà so với Tư Dung, Cố Lai vô cùng đàng hoàng, không ăn trộm cũng không dùng mánh lới, bảo canh bếp thì sẽ không rời khỏi vị trí, với lại ngày hôm qua làm mất nửa ngày nghỉ của hắn, cho nên ông rộng rãi đồng ý một cách dễ dàng.

Nét mặt Thẩm Du khá vui, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Em không ép anh nghỉ.”

Cố Lai gật đầu, khóe môi ánh ý cười: “Ừ, là anh tự nguyện xin nghỉ.”

Thẩm Du chỉ cảm thấy sư phụ ngốc nên nhận tên đồ đệ ngốc, một tên hai tên rộng rãi như thế, nhà hàng không phá sản thì quả thực là kỳ tích, nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng lại tốt lên. Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, lười nhác dựa cửa, hỏi Cố Lai: “Còn muốn đi thủy cung không?”

Cố Lai liếc mắt nhìn cậu: “Lần sau đi, ngày hôm nay em phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Thẩm Du đúng là chẳng muốn động đậy, mùi vị đó ai nếm rồi thì hiểu, sướng thì sướng thật, đau thì cũng đau lắm. Cậu kéo Cố Lai kéo qua hôn, dùng sức, câu môi nói: “Ngoan, lần sau em nhất định dẫn anh đi.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top