Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 178: 196


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lúc ngủ, không còn sự mới lạ hay không thoải mái của đêm qua, hai người ôm nhau một cách tự nhiên. Cố Lai mở đèn bàn, đang đọc “Hồng lâu mộng”. Quan hệ của những người trong truyện hắn nhớ rõ ràng bảy tám phần, chỉ là xem không hiểu cái tình bên trong.

Thẩm Du híp mắt nằm trong khuỷu tay hắn, thoả mãn nhìn hắn chăm chú, thỉnh thoảng đưa tay ra vuốt vuốt sách, cố ý làm tăng sự tồn tại của mình, nhưng sau đó lại bị Cố Lai nắm tay đè xuống trong chăn.

Áo ngủ mới phải giặt, cậu vẫn mặc quần áo Cố Lai, tùy ý lăn qua lăn lại thì áo lại rớt xuống vai. Thẩm Du túm lại sau gáy, siết cổ áo bất mãn nói: “Mie, áo gì mà rộng vậy.”

“Xuỵt, đừng chửi bậy.”

Cố Lai dời ánh mắt của mình khỏi sách, tiện tay sửa áo cho Thẩm Du: “Ngày mai quần áo mới khô rồi.”

Thẩm Du cầm di động, đầu ngón tay lướt lướt, sau đó nhìn màn hình nói ra một câu, giọng quá nhỏ, nghe không rõ.

Cố Lai tới gần: “Hả? Em nói cái gì?”

Thẩm Du nghiêng mắt nhìn về phía hắn, sau đó trói gáy Cố Lai khiến đối phương nhích lại gần mình, há miệng cắn chặt cằm của hắn, cụp mắt mơ hồ, nói gì đó không rõ: “… Em nói, anh mặc rồi, em mới mặc.”

Xương hàm Cố Lai tuấn mỹ có thêm dấu răng mới ra lò, hắn vô ý thức vuốt nhẹ nó, hơi buồn cười, trên thực tế hắn thật sự cười ra tiếng, cảm thấy người trước mặt này thật biết điều: “Tại sao?”

Thẩm Du nói: “Ha, không có tại sao hết, sao anh nhiều tại sao quá vậy.”

Tay Cố Lai rất đẹp, thon dài mạnh mẽ, của Thẩm Du thì lại xương xương, cậu lướt xem tin, không biết nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên chân mày cau lại, đan mười ngón tay với Cố Lai, dùng điện thoại chụp, sau đó edit, cắt ra làm hai tấm.

Cố Lai không rõ vì sao, nghiêng đầu nhìn cậu.

Thẩm Du gửi nữa bức ảnh bên trái cho hắn, có chút bá đạo hất cằm: “Đổi avatar đi.”

Cố Lai nhìn một chút, phát hiện trong hình tay Thẩm Du, đầu ngón tay của mình cũng bị dính vào ảnh: “Tại sao không để nguyên, bức này nhìn không hoàn chỉnh.”

Thẩm Du đã đổi avatar của mình thành nửa tấm còn lại: “Loại này avatar này không hoàn chỉnh.”

Chỉ có hai người ở cùng nhau, mới là hoàn chỉnh.

Cố Lai giật mình, làm bé ngoan mà đổi: “Đây có phải là avatar tình nhân không?”

Câu nói này không biết có chữ nào chọc vào Thẩm Du không, đôi mắt hẹp dài tràn đầy vẻ sung sướng. Cậu lười biếng dựa vào trong lồng ngực Cố Lai, một lúc lâu cũng không nói gì. Nửa ngày sau mới nhíu mày, tựa cười mà không cười nói: “Ha, thật khó mới có được, còn là tình đầu.”*

Cố Lai nhìn avatar của mình, lại nhìn avatar của Thẩm Du một chút, cảm giác rất kỳ diệu: “Tôi biết mà, tôi còn biết rất nhiều thứ.”

Thẩm Du nghĩ thầm: thôi đi, anh là kẻ ngốc thì có.

Mà trong lòng lại mềm nhũn tới kì cục…

Kỹ thuật của tấm hình rất nghiệp dư, vừa nhìn liền biết không phải tải từ internet, chỉ cần mắt không mù, nhìn thì đã thấy là tình đầu. Bên Cố Lai bên thì ổn, trong vòng mấy phút, điện thoại Thẩm Du rung lên, tin nhắn cứ tiếp tục gửi tới, thậm chí ngay cả Thẩm Quát cũng hỏi một câu.

Trong đám hồ bằng cẩu hữu, chỉ có Kha Kính và Đường Y Sơn biết nội tình, nhưng vì họ biết nội tình, nên còn khó tiếp thu hơn so với người khác.

Kha Kính rõ ràng không online, lại nhắn: 【  đệt đệt đệt, ông giỡn phải không? Thoát ế sao, ai vậy, bao lâu rồi, anh bạn này, không phải như vậy chứ?!! 】

Đường Y Sơn trong nháy mắt đoán ra là ai, gã khả năng cảm thấy Thẩm Du hết thuốc chữa, chỉ nói một câu: 【 lần sau đừng có khóc với tụi này. 】

Kha Kính có chút lơ mơ: 【??? 】


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top