Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 175: 193


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lời của Kha Kính lúc trước quả là không sai, Thẩm Du có chết vẫn giữ sĩ diện, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nửa chữ cũng không nói ra. Thời gian trôi qua, lời như nghẹn trong cổ họng, phun ra không được, nuốt cũng không trôi.

Hôm nay, nếu không phải vì cậu say, chỉ sợ việc này mãi là một vướng mắc.

Cố Lai cũng không người xóa hắn là Đường Y Sơn, nghe vậy lấy điện thoại thêm lại bạn tốt, giơ màn hình điện thoại, nói với Thẩm Du: “Lần sau cho giận thì nói tôi nghe lý do, đừng xóa tôi như vậy nữa…”

Hắn nói chuyện đều đều và ôn hòa, mang theo cảm giác ngớ ngẩn mà nghiêm túc.

Thẩm Du nghĩ: ai xóa anh chứ, nhưng cậu không giải thích, nửa khuôn mặt rơi vào cái bóng do cơ thể Cố Lai tạo nên, che đi đôi mắt. Đuôi mắt toát lên vẻ kiêu căng khó thuần, mà lúc này con ngươi đen nhánh kia lại mang phần yên tĩnh hiếm có.

Cố Lai vẫn ôm cậu, cái ôm này lại tràn đầy cảm giác mới mẻ. Đầu ngón tay của hắn mơn trớn sau gáy Thẩm Du, sau đó là lỗ tai, vai, cũng không ngại ngùng mà đi xuống dưới, cuối cùng dừng ở bên hông cậu.

Thẩm Du nghĩ thầm, tên ngốc này vẫn biết giở trò lưu manh cơ đấy, nhưng mà cũng còn non lắm, chỉ dám ôm, không dám hôn.

Cậu bĩu môi, hơi ghét cái mùi rượu trên người mình, cụp mắt, giọng khàn khàn nói: “Nhà anh có phòng tắm chứ, em muốn đi tắm.”

Cố Lai nghe vậy buông Thẩm Du ra: “Được, có gì cứ gọi tôi.”

Thẩm Du quả là cần giúp đỡ, mắt nhìn lung tung, mà không nhìn hắn: “Anh… anh cho em mượn áo ngủ.”

Cố Lai nghe vậy, đứng dậy lục tủ quần áo, phát hiện mình không có mua quần áo mới, lấy một bộ quần áo cotton rộng rãi, quay đầu nhìn cậu: “Đồ tôi mặc qua được chứ?”

Thẩm Du là công tử, rất chú ý tới ăn mặc, chưa bao giờ mặc quần áo người khác, dù sao cũng có ngoại lệ, như bây giờ.

Cậu nhận quần áo từ trong tay Cố Lai, cúi đầu không thấy rõ nét mặt: “Vậy em đi tắm đây.”

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Ngày hôm nay, mặt trăng không tròn lắm, khuất một nửa trong tầng mây. Bên đường, có hai cây ngô đồng còn non, lá đã hơi ố vàng, dưới ánh trăng lạnh lẽo càng rõ ràng hơn. Mỗi một cơn gió thổi qua đều vang lên tiếng xào xạc, che đi ban đêm yên tĩnh.

Cố Lai ngồi ở bên giường, nghĩ thầm thời gian trôi quá nhanh. Lúc hắn tới, lá còn xanh um, chớp mắt một cái đã khô vàng. Cứ tính như thế, cuộc đời con người thực tại quá ngắn, dài thì trăm năm, ngắn thì mấy chục năm thôi.

Thẩm Du cũng đang suy nghĩ chuyện gì đó, cậu dựa lưng vào cửa, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, theo thói quen sờ túi, kết quả lại chẳng thấy cái gì, chỉ có thể cởi quần áo mà tắm.

Cậu không chịu được nhiệt độ cao, dù cho vào ngày đông lạnh lẽo, nước tắm cũng chỉ âm ấm thôi.

Cậu đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước tùy ý chảy xuống. Mái tóc màu mực ẩm ướt lạnh lẽo dính lên hai má. Và bàn tay khớp xương rõ ràng của cậu mức vuốt nó ra sau đầu. Lông mày hẹp dài sắc bén, không coi là một người ôn hòa. Người ta hay nói cứng quá dễ gãy, nghĩ cùng quả là có chút đạo lý.

Lòng thiếu niên trong sáng nhất, dũng khí cả đời đều dành hết cho thời gian này. Giọng điệu dũng cảm lẻ loi, không sợ hãi cái chết, Thẩm Du đã từng như thế, nhưng cuối cùng cũng thiêu cháy hết trong ngọn lửa đấy.

Cậu nỗ lực suy nghĩ, nỗ lực suy nghĩ, lúc trước Cố Lai trông thế nào?

Dường như cũng không chẳng có gì đặc biệt, chỉ là đẹp trai hơn người khác, dẻo mồm hơn, còn lại chỉ là mảnh trống không, không có gì ấn tượng quá sâu đậm. Tình cảm thời đại học chính là như vậy, không có lý do gì đã ở cùng nhau, tình cảm sâu đậm hay không phải xem duyên phận.

Lúc ký túc xá cháy, có vật nặng từ chỗ cao đập xuống, trùng hợp rơi lên lưng, sau này xương cột sống bị thương, sợ là nửa đời sau sẽ bị liệt. Nhưng cho dù là như vậy, cũng khiến cậu chịu nhiều đau khổ, nằm bệnh viện đủ một năm.

Một năm đó, cậu hận không thể rạch da Cố Lai, ăn thịt Cố Lai, có như vậy mới hả hận.

Thẩm Du trước nay không nghĩ mình ngốc, nên cậu không chịu nổi mấy chuyện tra nam tiện nữ, cho nên cậu cũng không nghĩ tới chuyện mình lại thích Cố Lai lần nữa, nói ra ai tin chứ.

Trong giây phút ngắn ngủi đó, cậu lại muốn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top