Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 172: 190


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lúc Thẩm Du đến, Cố Lai đang ngồi đợi trên ghế dài ở khu nghỉ ngơi trong thương xá, cầm tờ rơi quảng cáo người ta phát trong tay, thỉnh thoảng lật xem, nét mặt nghiêm túc, ai không biết chắc còn tưởng hắn đang đọc kiệt tác văn học.

Lột bỏ vẻ tùy tiện lưu manh trước đây, một thanh niên ôn nhã cấm dục như vậy vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, chỉ yên tĩnh ngồi yên ở đấy, cũng biến thành một cảnh đẹp. Ở đây vốn là nơi thanh niên tụ tập, nam nữ thanh niên đi ngang qua, ai cũng không nhịn được mà nhìn hắn thêm lần nữa.

Lúc đó có một cô gái tóc dài xinh đẹp mắc cỡ, đỏ mặt đi tới bắt chuyện với hắn, vốn chỉ định xin cách thức liên lạc thôi, mà không biết tại sao lại bị Cố Lai thấp giọng uyển chuyển từ chối, đành phải thất vọng rời đi.

Cô gái kia đi rồi, Cố Lai lại chuyển ánh mắt về tờ rơi rực rỡ, bơi lội tập thể hình không thiếu gì cả. Có mấy nhân viên đứng ở giao lộ phát tờ rơi, hắn chưa đi dạo hết nửa cái thương xá, đã nhận được một đống tờ rơi này.

Cố Lai xem một lần, phát hiện mình không dùng được, lại gấp kỹ càng gọn gàng. Hắn đứng dậy, cho chúng vào thùng rác. Kết quả lúc hắn xoay người phát hiện Thẩm Du đứng ở phía sau, cách đó không xa nhìn mình, ánh mắt trong phút chốc trở nên nghi ngờ.

Nhìn lén mà bị tóm thì quả là có chút hơi lúng túng, nhưng đáng tiếc, từ trước tới giờ Thẩm Du chưa trải qua cảm giác đó. Cậu thấy mình đã bị phát hiện, đi thẳng tới trước mặt Cố Lai, giọng có chút lạnh nhạt, tức giận: “Đi thôi, phòng số 3.”

Cố Lai nghe vậy, thôi lấy điện thoại ra: “Cậu mua vé rồi à?”

Tính cách Thẩm Du mạnh mẽ, ít có người chịu được cậu, nghe vậy thì ừ một tiếng, cũng đi trước tới rạp chiếu phim. Cố Lai cất bước đuổi theo, nghĩ thầm mình phải tìm cơ hội mời lại, hắn không quen để người khác bỏ tiền cho mình.

Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới lần xem phim trước, thần sắc đều có chút thay đổi nhỏ. Lúc ngồi ở khu chờ, Thẩm Du nghiện thuốc, mà ở đây không cho hút thuốc, cậu vẻ hơi lo lắng buồn bực, tất nhiên là dù trạng thái tinh thần hay tâm lý của cậu đều có chút vấn đề.

“Có phải cậu khó chịu ở đâu không?” Cố Lai dường như phát hiện điều gì đó, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt hơi đảo qua người cậu, thấp giọng thân thiết hỏi: “Đau bao tử à?”

Lần trước, biết được bệnh của cậu làm hắn có ấn tượng khá sâu.

Thẩm Du thở một hơi, lắc đầu không nói. Cố Lai thấy tay cậu cầm một gói thuốc lá tinh xảo mà dúm dó, trong phút chốc đã hiểu ra. Hắn thả vào tay cậu một viên kẹo nho, sau đó rút hộp thuốc lá ra: “Lúc bắt đầu cai thuốc lá sẽ khó chịu một chút, nhịn rồi sẽ ổn, trước tiên tôi sẽ giúp cậu giữ nó.”

Nói xong hắn đút hộp thuốc lá vào túi quần mình.

Thẩm Du thấy vậy, hô hấp cũng khó giải thích mà ngừng trong giây lát, máu trong phút chốc cuộn cuộn dâng lên. Cậu nắm viên kẹo, đầu ngón tay vì dùng sức quá độ mà trở nên xanh xao. Cậu muốn nói mình không thích ăn kẹo, mà sau khi do dự thật lâu, cậu cũng xé vỏ kẹo ra và ăn.

Đầu lưỡi ngào ngạt mùi nho, chua chua mang theo chút ngọt, nếm kỹ thì có vị hoa hồng. Bên trong nhân là nước hoa quả, vị ngon bất ngờ. Thẩm Du theo bản năng liếc nhìn vỏ kẹo, xem là hiệu gì, kết quả phát hiện không có nhãn hiệu, chỉ có khuôn mặt cười tươi màu xanh.

Cậu hoa loa nói: “Anh định làm đầu bếp thật à?”

Cố Lai gật đầu, nét mặt ôn hòa: “Ừm.”

Thẩm Du liếc mắt nhìn hắn, sau đó dời mắt đi: “Tôi có bạn làm trong nghề ăn uống, nếu anh muốn tìm việc, tôi…”

“Không sao cả, ” Cố Lai cười nói, “Tìm xong rồi, hoàn thành chương trình huấn luyện là có thể nhận việc ngay.”

Thẩm Du bĩu môi, không nói.

Bên cạnh Cố Lai có một đứa bé mập mặc đồ chó con đang chơi khí cầu. Đứa nhỏ loài người nói chuyện bi bô khiến hắn không rời mắt, Thẩm Du nghe thấy tiếng máy phát thanh nhắc nhở, đứng lên nói: “Vào được rồi.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top