Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 165: 183


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trên chiếc bàn tròn đá hoa cương phong cách Bắc có một chiến điện thoại di động lặng lẽ nằm đó, thỉnh thoảng lại có tin nhắn, tiếng rung nhè nhẹ vang lên trong căn phòng khách yên tĩnh, nghe có vẻ hơi ồn ào.

Một thanh niên từ buồng tắm đi ra, bàn tay với khớp xương rõ ràng ấn xuống làm thiết bị ngừng kêu. Hắn liếc nhìn tin nhắn, sau đó lấy ra quần áo từ tủ quần áo để thay. Cổ áo được chỉnh cẩn thận, cài từng nút áo một tới nút áo cao nhất, động tác nghiêm cẩn mà cẩn thận tỉ mỉ.

Hắn nhìn gương, chỉnh lại mái tóc rối. Gương mặt không hề mang chút cảm xúc nào, khí chất xa cách, miễn cưỡng áp chế vẻ phong lưu toát ra từ cặp mắt đào hoa kia. Con ngươi màu trà nhợt nhạt, mang theo vài phần lạnh lẽo của chất vô cơ, nhìn kỹ cũng tìm không ra bất kỳ cảm xúc nào thuộc về loài người.

Ngu Hề mới vừa từ rạp chiếu phim trở về, mang giày cao gót, dáng vẻ yểu điệu, đi qua hành lang, đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, thì nghe tiếng răng rắc vang lên. Ông hành xóm hơn nửa tháng không ra khỏi cửa hôm nay lại phá lệ đi ra.

“Ai dui, ngạc nhiên chưa, ” Ngu Hề dừng chân, hơi nghiêng đầu, chìa khóa quay một vòng trên đầu ngón tay mảnh khảnh, ánh mắt cô nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Cố Lai, tối rồi còn đi đâu thế? Hẹn hò hả?”

“Không phải, họp mặt bạn thời đại học thôi.”

Thanh niên nhìn lạnh như băng mà nói chuyện lại ôn hòa, mang theo vẻ nề nếp nghiêm túc.

Ngu Hề nghe vậy, trong nháy mắt trở nên hứng thú, cô nàng vốn thích náo nhiệt: “Thật hay giả thế, hai đứa mình rõ ràng học cùng trường đại học, mà tôi nghe nói có họp mặt vậy, ông dẫn tôi cùng được không.”

Là bạn học, cũng không có vấn đề gì.

Cố Lai suy tư một lát, sau đó gật đầu: “Được.”

Ngu Hề vui vẻ, vỗ vai hắn thật mạnh: “Nghĩa khí ghê ta, ông nằm viện xong, đầu óc cũng hư luôn, nhưng đừng lo lắng quá, có chị đây bảo vệ ông!”

Hai người cùng vào thang máy, bên trong có một tấm gương hình thoi, mơ hồ phản chiếu gương mặt họ. Ngu Hề dựa lưng vào tay vịn, lấy phấn dặm lại lớp trang điểm, thấy Cố Lai đứng bên cạnh, ánh đèn sáng ngời chiếu lên gò má, đổ bóng xuống, như…

Như một con robot vô cảm.

Ngu Hề đành lên tiếng, tìm chút chuyện để nói: “Cố Lai, có thật là ông không nhớ chuyện gì cả?”

Cố Lai nghe vậy, hơi nghiêng người nhìn về phía cô nàng, ý là đang lắng nghe, lễ phép tới nổi không có điểm gì để xoi mói, nghiêm túc đáp: “Ừm.”

Ngu Hề cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều, chẳng biết là tốt hay xấu nữa, thuận miệng nói: “Không sao, chấn động não thôi mà, không nhớ được cũng là chuyện bình thường. Qua một thời gian sẽ ổn hơn thôi, à, đúng rồi, ông tìm công việc mới chưa?”

Cô và Cố Lai là bạn học thời đại học, nhưng nghề nghiệp khác nhau. Sau khi tốt nghiệp, rất trùng hợp mà cùng nhau ở tiểu khu này, hay nói cách khác, hai bên là hàng xóm. Lúc trước, Cố Lai tìm người hợp tác làm ăn, bị gạt không ít tiền. Lúc theo người ta đánh nhau, không cẩn thận, té từ trên lầu xuống, đầu óc cũng hư, chẳng quen ai cả.

Với sự quan tâm của người khác, hắn muốn ngỏ lời cảm ơn.

Cố Lai nghe vậy, con ngươi nhạt màu hiện lên ý cười: “Cảm ơn, đã tìm được rồi.”

Tim Ngu Hề đập nhanh hơn vì nụ cười này, cô quấn lọn tóc xoăn trên vai, sau đó lườm một cái nói: “Ông không thích con gái, ghẹo đàn ông đi, đừng có ghẹo tôi chứ.”

Hai người lúc học đại học là “nhân vật nổi tiếng”, có tiếng là tra nam tra nữ. Đại học Z có hotboy nào, thì một nửa nằm trong tay Cố Lai, một nửa ở trong tay Ngu Hề, hơn nữa toàn là chơi xong thì đá, có thể nói là cặn bã nhân gian.

Ngu Hề vẫn chưa biết trong tim của Cố Lai đã thay đổi, chỉ cảm thấy hắn ra vẻ mà thôi, quyến rũ cười một tiếng nói: “Anh đẹp trai này, tôi không có xe, không ngại thì cho tôi quá giang đi?”

“Có thể, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện phải làm.”

Xe Cố Lai không được xem là mắc tiền, hơn mười vạn, để lâu trong nhà xe nên đã bám bụi rồi, Hồi trước hắn có một chiếc Bingley, nhưng mà làm ăn thất bại nên đem gán nợ cho người ta rồi.

Ngu Hề ngồi chỗ phó lái, hai chân bắt chéo, không phụ danh hiệu tra nữ: “Lúc trước ông cao ngạo lắm, không muốn làm việc cho người ta, nhưng bây giờ cũng không tới nổi nào, tranh thủ tìm cậu nào vung tiền như rác, ngày tháng sau này cũng bớt lo.”

“Thắt chặt dây an toàn.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top