Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 162: 180


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đây là một chương được ghi vào sử sách, như được dùng đao khắc sâu vào trong lòng mỗi người.

Một ngày kia, mây đen giăng kín, mấy vạn tang thi như thuỷ triều từ bốn phương tám hướng đổ tới, dùng hết sức vây quanh, xâm chiếm vùng đất bồng lai cuối cùng cũng loài người. Loại lương thực thí điểm được nhân viên căn cứ trồng đã nẩy mầm, giáo sư Bạch nghiên cứu chế tạo huyết thanh khó khăn lắm mới có tiến triển. Tất cả những hi vọng này, cứ như vậy, không kịp chuẩn bị mà bị hiện thực đánh nát.

Thủ trưởng căn cứ mặc quân trang chỉnh tề, nét mặt nghiêm túc, ông đứng ở khu trung tâm dưới đài cao, phía sau cột cờ lạnh lẽo, quốc kỳ màu đỏ phấp phới bay trong gió rét, trong thành chỉ có duy nhất một màu xám. Ở quảng trường, tập hợp tất cả người sống sót, nhưng chẳng có ai phát ra âm thanh, chỉ có giọng nói già nua kiên nghị của ông vang vọng trong quảng trường.

“Năm 1976, thành phố A đã từng xảy ra động đất cấp 7 cấp 8, chết 24.2 vạn người, bị thương 16.4 vạn người.”

“Năm 1998 lũ lụt Trường Giang dữ dội, 2.23 trăm triệu người gặp họa, tử vong 4150 người.”

“Năm 2008, tỉnh Z từng xảy ra động đất cấp 8, 69227 người tử vong.”

“Nạn xong hưng thịnh, mỗi nơi kiếp nạn tới, sẽ thúc đẩy người ta đi về phía trước, vô tư mà đi tới, không để cho Trung Hoa rộng lớn này trở thành nơi đổ nát. Từ trước tới nay chúng ta từng trải vô số tai họa, hi sinh vô số đồng bào, tai họa này, có lẽ sẽ chết nhiều hơn, nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng, chúng ta sẽ không bị hạ gục.”

“Ôn dịch không có thể khiến ngoài người bị diệt vong, nạn đói không thể, vụ tai nạn này, cũng không có thể —— “

Thủ trường căn cứ có mái tóc hoa râm, lưng bị năm tháng bào mòn, đã hơi lọm khọm, nhưng ông vẫn cố gắng thẳng lưng như trước. Ánh mắt lướt qua dưới đám người bên dưới yên lặng không lên tiếng. Miếng vải trên huy chương của ông đã có chút phai màu, nhưng vẫn sáng lóa mắt như cũ.

“Tôi muốn nói cho mọi người biết, kiếp nạn lần này sẽ rất khó mà gánh nổi, bởi vì bốn phương tám hướng căn cứ đều bị lũ cương thi đông như thủy triều vây quanh, chúng ta không thể lui được nữa, không thể trốn đi đâu được, thậm chí không có một chút thời gian nào để mà thở. Nhưng chúng ta vẫn phải tiến lên mà nghênh đón chúng, không thể thua cũng không được thua!”

“Trận chiến này không thể thiếu một ai, ai cũng không thoát được, quân đội ở phía trước, dị năng giả ở phía sau phụ trợ, đây là mệnh lệnh, không phải là thỉnh cầu. Tôi già rồi, vô dụng, nhưng vẫn muốn giương cao báng súng. Tôi sẽ đứng trên tường thành cùng các bạn chiến đấu, đuổi hết đám cương thi này ra ngoài!”

Cách tường thành một khoảng không xa, thời gian dần trôi, chúng càng tới gần. Tiếng gầm của cương thi từ xa truyền đến, như chuông báo cái chết tới gần. Số lượng khổng lồ khiến lòng người kinh hãi, thủ trưởng yên lặng xoay người, đối mặt với quốc kỳ, yên lặng mà chào theo kiểu quân đội. Quân đội ở phía sau quảng trường đồng loạt nâng tay lên chào, động tác đều nhịp, nghiêm túc trang nghiêm.

Trước tận thế, bọn họ vẫn đứng ở phía trước.

Sau tận thế, vẫn như vậy, dùng thân thể máu thịt bạc nhược mà cản lửa đạn thuốc súng cho hậu phương.

Nhưng đa số họ vẫn là người bình thường, nhưng trọng trách nặng nề trên vai, cùng bộ quân trang trên người đã thúc đẩy họ anh dũng tiến về phía trước, đánh đâu thắng đó.

Đội dị năng giả đứng giữa, bọn họ là nguồn sức mạnh nồng cốt của căn cứ, có nam có nữ, có trẻ có già, bệnh độc đang tàn phá khắp nơi, bọn họ có lẽ chỉ là học sinh ở ven đường, có thể là nhân viên văn phòng, thậm chí là lưu manh ở đầu đường xó chợ.

Và họ đều là người Trung quốc.

Có tiếng khóc trầm thấp ngột ngạt vang lên trong đám người, ai cũng biết, cuộc chiến này e rằng không có kết quả khả quan, xấu nhất thì có khả năng toàn quân bị diệt, mà vào lúc này, ai cũng không có đường lùi, dù sống chết đang nằm ở trước mắt.

Tai họa ở trước mặt, loài người vốn nhỏ bé như vậy, yếu ớt như con kiến hôi, nhưng bọn họ không ngại cùng nhau hi sinh mạng sống một cách oanh liệt như thế.

Xe tải chuyên chở binh sĩ từng chiếc rời đi, lao tới chiến trường. Đào Hi Nhiên im lặng cắn chặt hàm răng, cùng đội bảy liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau một chiếc xe đã chở phân nửa số binh sĩ. Các cô thường phục, trộn lại thành một đống màu sắc, trông bắt mắt.

Đào Hi Nhiên có thể đã khóc rồi, viền mắt ửng đỏ, khàn giọng nói: “Chúng ta là dị năng giả, chúng ta có dị năng, chúng ta cần phải đứng ở tuyến đầu.”

Trời cao cho bọn họ dị năng, không chỉ dùng để bảo vệ mình, mà còn để bảo vệ nhiều người.

Đội trưởng đội một thấy vậy, bỗng nhiên cũng leo lên chiếc xe đó, số đội viên còn lại sững sờ, cũng theo sát phía sau. Đào Hi Nhiên nhìn bên cạnh mình có một người đàn ông cường tráng, nhịn không được khịt mũi: “Theo tôi làm gì.”

Anh ta lặng im trong chốc lát: “Anh là quân nhân xuất ngũ.”

Xe tải từng chiếc rời đi, người trên quảng trường cũng từ từ giảm bớt, Bùi Nhiên cũng ở trong đám người này, hắn ở chỗ thấp, không dễ dàng bị phát hiện, vố gương mặt luôn phơi phới mà giờ đây bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa ——

Nơi đó đã vang lên tiếng súng đạn, ngửi một chút, thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc súng hòa với mùi máu.

Mùi tanh của máu tươi.

Giữa bầy cương thi mênh mông vô bờ, đứng chật như nêm, chặn lại đường lui cuối cùng của loài người. Chúng vây căn cứ tới nổi một ngọn gió cũng không thể thổi vào, thậm chí bắt đầu trèo lên trên tường thành. Một người lính không cẩn thận bị bắt xuống, cơ thể đập mạnh xuống đất, lũ cương thi còn lại thì như thủy triều nhấn chìm cậu ta.

Đội trưởng của cậu ta đỏ mắt, liều mạng dùng súng xả loạn xạ vào bầy cương thi, khàn giọng gọi tên cậu, còn sai người đeo dây thừng đi xuống, nỗ lực muốn cứu cậu, cuối cùng cũng tìm ra được tiếng thở dốc nặng nề.

“Đội trưởng ——!”

Cậu tiểu binh kia loạng choạng đứng lên, quân trang màu xanh lục bị máu thấm qua, tất nhiên là đã bị cương thi quào trầy. Tuổi cậu còn nhỏ, khuôn mặt non nớt, nhưng không nắm lấy dây thừng. Lần cuối cậu liếc mắt nhìn lên tường thành, trong thấy đồng đội chiến đấu anh dũng, sau đó quay người xông vào bầy cương thi, kéo lựu đạn đeo trong người ——

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trong phút chốc bụi bặm bay đầy, máu thịt tung toé, rồi lại vô tung vô ảnh.

Có thể đây là sự trừng phạt của trời cao đối với loài người, họ vẫn chưa kịp nghiên cứu ra huyết thanh, tranh thủ mỗi phút mỗi giây, nhưng cùng lúc đó lại có vô số sinh mệnh không ngừng tan biến ở trước mắt, cũng có vô số tiếng lựu đạn nổ vang liên tiếp.

Một đám người đó, không ai biết tên họ của họ là gì, họ có thời thanh xuân tươi đẹp, nhưng lại bị sứ mệnh cùng trách nhiệm kéo lên tiền tuyến.

Máu tươi của họ hội chảy trên từng tấc đất, máu thịt của họ sẽ được chôn vào núi sông. Khi mà mùa xuân ấm áp năm sau tới, nơi đó sẽ mọc lên một rừng hoa.

Hai chân Bùi Nhiên nặng như chì, hắn đánh bại suy nghĩ muốn chạy trốn của mình, hắn chỉ có thể lao về phía trước để có thể cho mình chút thời gian nghĩ ngơi, để bản thân không làm cái hành động muốn sống đê hèn, ích kỷ xấu hổ đó thêm lần nào nữa.

Hắn ôm Khúc Nghiên một lần cuối, đầu ngón tay mang theo cảm giác man mát cuối thu, thấp giọng nói: “Chờ anh trở về.”

Khúc Nghiên, trong giây lát, hiểu rõ hắn muốn gì. Ánh mắt cậu nặng nề. Sau đó, cậu nắm chặt cổ tay của hắn, gằn từng chữ như nói lời cam kết: “Không cần đi, em sẽ bảo vệ anh.”

“Anh sẽ không chết.”

Bùi Nhiên yên lặng lắc đầu, ánh mắt phút chốc mơ hồ, hắn biết, vì cảnh ngộ tuổi thơ của Khúc Nghiên đã khiến cậu đánh mất tình cảm bình thường của loài người, nên hắn không biết nên nói thế nào cho Khúc Nghiên biết, bản thân hắn, vào lúc này, không phải sợ chết nên mới quyết định đi về phía trước.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top