Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 160: 178


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mọi người vừa chú ý động tĩnh lầu trên, vừa quan sát tình huống bên dưới, vào lúc này, Tiểu Mễ bỗng nhiên trợn to mắt, kêu sợ hãi thất thanh: “Không xong rồi đội trưởng, chúng ta bị bao vây!”

Thuận theo cửa sổ thông khí của cao ốc nhìn ra ngoài, dưới lầu toàn là cương thi đứng lúc nhúc, chúng nó im lặng tới khó mà tin nổi, thậm chí chẳng phát ra tiếng gào thét, chầm chậm đi tới, thành một vòng vây quanh cao ốc, cùng lúc đó bốn phương tám hướng đều có cương thi lao tới, phần lớn đều là T3.

Sắc mặt Đào Hi Nhiên trong nháy mắt trắng bệch, thì ra lúc các cô đi vào thì đã lọt vào thiên la địa võng, cương thi lầu một và lầu hai tang thi chỉ mồi nhử thôi, không còn kịp suy nghĩ, cô quyết định thật nhanh, lạnh lùng nói: “Chạy mau!”

Đội viên đội 7 lập tức nhanh chóng chạy xuống, chuẩn bị xé ra một con đường giữa bầy cương thi. Đa phần đều là dị năng bậc 2, trong đó cao nhất cũng chỉ là bậc 3 sơ cấp, đối mặt đột nhiên bầy cương thi T3, chửi má nó hay kích động đều có cả.

Cây kiếm trong tay Đào Hi Nhiên chỉ còn lại tàn ảnh, miễn cưỡng mở ra một con đường, mà sau đó lại bị bầy cương thi cuồn cuộn chặn đường ra, cô không khỏi giận dữ nói: “Mẹ! Không phải nói nơi này không có cương thi cấp cao sao, tại sao lại có thể có nhiều T3 như vậy! Mau dùng điện đàm phát tin tới căn cứ cầu cứu!”

Tiểu Mễ gấp tới độ mồ hôi chảy xuống: “Không phát được, tín hiệu hình như bị chặn rồi!”

Đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh toàn là kiến trúc lạnh lẽo cao ngất trong mây, từ xa xa tầng trệt dường như bị chìm vào trong làn sương, như là một cái động vô hình, là nơi bóng tối bao trùm chầm chậm cắn nuốt. Họ có thể thấy rõ mọi người hoặc vật, nhưng lại không thể hình thấy ánh sáng mặt trời.

Lầu trên dường như có quái vật khổng lồ chiếm cứ, ở trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt đang nhìn kiến hôi để nhìn vào họ.

Đào Hi Nhiên hối hận rồi.

Lẽ ra cô không nên nhận nhiệm vụ này.

Cây kiếm trong tay muốn cong lại, trên người tràn đầy vết máu, cô đá bay cương thi trước mặt, bắt đầu dùng dị năng công kích, ngọn lửa băng màu xanh lam với nhiệt độ nóng rực, có thể đốt người thành tro bụi từ xa, nhưng với đám mình đồng da sắt trước mặt lại không có tác dụng gì nhiều.

Bùi Nhiên chưa lao xuống cùng các cô, mà là lại chạy lên lầu. Ngược lại với dự đoán, lầu ba không có cương thithành đàn, chỉ là một khoảng không, yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng vang. Hắn gọi tên Khúc Nghiên, lại không có ai đáp lại, chỉ có thể tiếp tục chạy lên lầu bốn.

Trời đã vào cuối thu, nhưng mồ hôi lạnh vẫn đổ khắp cả người.

Bùi Nhiên vẫn cho rằng Khúc Nghiên là nhân vật chính, sẽ không bị thương cũng sẽ không chết, mà không biết từ lúc nào, hắn mới bắt đầu nhận ra, đối phương cũng chỉ là người bình thường.

Bám vào khung xương gầy yếu là một tần máu thịt với vết thương chồng chất, từ vực sâu bùn đất đầu người bò ra ngoài. Hồi ức ấu thơ nửa đời trước tan vỡ và bóp méo, một đôi mắt tối tăm, miễn cưỡng chắp vá một Khúc Nghiên âm u đầy tử khí, vẫn sống sờ sờ trước mặt.

Đại não vô tích sự của Bùi Nhiên lại nhớ rõ ràng duy nhất vẻ yếu đuối vô lực trong nháy mắt của cậu khi bị Chu Thương Minh kéo vào nhà tắm, thống khổ tuyệt vọng gào khóc, khi nghe nói hắn thích cậu thì vẻ mặt lại nghi ngờ không thôi, nét mặt bỗng nhiên tái nhợt của cậu khi phía sau lưng bị mảnh thủy tinh đâm vào, bộ dạng ngủ mệt mỏi sau khi săn giết cương thi một đêm…

Khi tận thế xảy ra, Khúc Nghiên mới tốt nghiệp lớp 12.

Hiện tại cũng chỉ là một học sinh chưa từng bước vào cửa trường đại học mà thôi.

Đi qua từng tầng cầu thang, tầng trệt đi lên tầng cao, Bùi Nhiên đã đếm không xuể mình leo tới tầng thứ bao nhiêu, hắn siết lan can, đang chuẩn bị hít thở nghỉ ngơi, tầm mắt tối mịt vì có chút choáng váng, rốt cục có một bóng người quen thuộc xông tới.

Hai người họ, một cái đang ra sức chạy lên, một cái đang nhanh chóng chạy xuống, nếu như không phải Bùi Nhiên đúng lúc dừng lại, chắc cuộc gặp mặt này sẽ khó khăn lắm.

Khúc Nghiên thì lại không nghĩ tới Bùi Nhiên đi lên tìm cậu, đôi mắt đen nhánh sáng lên trong nháy mắt, sau đó trực tiếp nhào vào trong lồng ngực hắn. Bùi Nhiên không đứng vững, theo bản năng ôm lấy cậu lảo đảo lùi lại mấy bước, cuối cùng ngã vào tường.

“Mẹ nó,” Lần đầu tiên Bùi Nhiên có cảm giác chỉ tiếc mài sắt không nên kim, hữu khí vô lực nói, “Em mà không đi xuống, chắc anh chết giữa đường mất.”

Đây là tòa nhà lớn cao nhất thành phố Z, cộng 121 tầng, có thể làm người sống trèo tới chết.

“Em sai rồi.”

Khúc Nghiên cười, hôn hắn một cái, sau đó kéo Bùi Nhiên đi xuống, không nhắc tới một lời việc vừa nãy cậu ở phía trên gặp phải chuyện gì, mà ở dưới tòa cao ốc, cương thi như mất khống chết, phút chốc trở nên hỗn loạn lên, tiếng gào thét liên tiếp vang lên.

Đào Hi Nhiên cùng đồng đội lưng tựa lưng làm thành một vòng, dị năng dùng thời gian dài lại không chiếm được tinh hạch bổ sung, đã làm cho bắp thịt các cô cũng bắt đầu nhẹ nhàng co giật không bình thường. Bùi Nhiên vội vã tới lầu một, vừa lúc nhìn thấy mới một  đợt cương thi như thủy triều kéo tới, trở tay phóng tới một lưới điện màu tím, cùng lúc đó, Khúc Nghiên dựa vào dị năng của cậu để yểm trợ, dùng lực tinh thần trong bóng tối điều khiển tang thi lui lại, trực tiếp mở ra một đường thoát nhỏ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top