Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 156: 174


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau trận ác chiến, dưới đất toàn là xác, Bùi Nhiên nghỉ ngơi chốc lát thì ngồi xuống chỗ điều khiển, miễn cưỡng xốc tinh thần lái xe, hắn nhớ tới việc mình từng nghe Lãnh Phong nói, căn cứ phía nam không xa, tốc độ nhanh thì tầm nửa ngày là đến.

Đường dài đen kịt, dựa vào đèn xe, có thể nhìn thấy đám cương thi lạc đàn túm năm tụm ba, đôi mắt dưới ánh đèn sáng lên kinh người, nhiều lần Bùi Nhiên nghĩ sẽ tông phải chung, nhưng lũ cương thi này lại tự mình nhường đường, gầm nhẹ đi về hướng khác.

Khúc Nghiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhàn nhạt nhắm mắt, chờ xe chạy được một đoạn ngắn, lặng yên nắm bàn tay phải lại, lúc người khác không nhìn thấy, những cương thi đang đi lang thang trên đường bỗng nhiên cùng nhau dừng lại, sau đó không hề có điềm báo trước nổ tung như thịt băm.

Âm thanh rất nhẹ, lẫn trong tiếng xe, bị chắn ngoài cửa xe.

Đuôi mắt Khúc Nghiên khá dài, nếu như nheo thì thành một đường vòng cung hẹp dài, mở mắt ra, con mắt hắt ánh đèn xe, chiếu qua màu đen sâu thẳm, sáng lên kinh người.

Bùi Nhiên kéo cửa sổ xe xuống một nửa để thông khí, nhiệt độ buổi tối hơi lạnh, không việc gì làm, hắn bắt đầu câu được câu không tìm Khúc Nghiên nói chuyện, toàn mấy chuyện lặt vặt.

Bùi Nhiên hỏi: “Lúc em đi học toàn hạng nhất sao?”

Trực giác hắn bảo tuổi thơ của Khúc Nghiên không hạnh phúc, theo bản năng mà tránh chủ đề gia đình nhạy cảm.

Khúc Nghiên rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, một tay đặt lên đùi phải Bùi Nhiên, sau đó gõ nhẹ lên như đàn piano, một lát sau, tùy ý đáp một tiếng: “Ừm.”

Cậu cảm thấy thi hạng nhất thì đã sao chứ, đau khổ cũng không vì thế mà giảm bớt phần nào.

“Giỏi quá, ” Bùi Nhiên lại hỏi, “Mà… Em thích ăn cái gì? Thích chơi gì?”

Khúc Nghiên nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt trong chốc lát, cậu cố gắng nghĩ lại thời niên thiếu của mình, nỗ lực tìm trong đống kí ức nhợt nhạt để có cái đáp án trả lời Bùi Nhiên, nhưng đáng tiếc là lăn qua lặng lại, cũng chẳng tìm được gì.

Từ khi được sinh ra, cậu chưa kịp học được cách thích một cái gì đó, thì đã bắt đầu chán ghét thế giới này.

Đợi nửa ngày không nghe câu trả lời, Bùi Nhiên hiếu kỳ liếc mắt nhìn cậu: “Không có sao?”

“Có mà…”

Âm cuối kéo dài tới mức ám muội không tả rõ, Khúc Nghiên nghiêng người tới gần hắn, nhẹ giọng nói bên tai Bùi Nhiên: “Mà không thể nói cho anh biết được đâu.”

Không nói là vì không có đáp án, Bùi Nhiên đoán không sai vì hắn nhìn thấy cậu trầm tư suy nghĩ. Chân trời dần dần xuất hiện ánh sáng nhạt, ánh rạng đông xuyên qua đám mây dày đặc, khiến tầm nhìn trước mặt rõ ràng hơn, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Làm người ấy mà, nên thích cái gì đó.”

Bùi Nhiên nói: “Phải muốn có thứ gì đó, như vậy sống mới có ý nghĩa.”

Ven đường hoa dại không biết tên cô độc sinh trưởng trên mảnh đất lầy lội, thấp kém nhỏ bé mà tồn tại, nhưng lại là cảnh đẹp hiếm thấy.

Khúc Nghiên dựa vào người hắn, rảnh rỗi, thích cọ cọ như mèo, Bùi Nhiên liếc mắt thấy hai má cậu rốt cuộc cũng có thịt, nhưng vì vai phải bị ép, thoạt nhìn khá có thịt, mắt đen to tròn, lẳng lặng nhìn một chỗ, mang tới cảm giác đơn thuần vô tri khó giải thích.

Bùi Nhiên nhịn cười nói: “Cứ cọ mãi thế, như mèo con thèm sữa á, mà anh không có sữa đâu.”

Trên cổ hắn có đeo một sợi thánh giá màu bạc, vẫn luôn giấu ở dưới cổ áo, hòa vào nhiệt độ người, không nhận thức rõ được sự tồn tại của nó, cũng quên lấy xuống. Hắn bỗng nhiên nhớ tới mình chưa từng cho Khúc Nghiên thứ gì, một tay cầm tay lái, một tay vòng sau cổ, cởi sợi dây chuyền xuống.

Xe chậm rãi dừng lại.

Bùi Nhiên nghiêng người, kéo Khúc Nghiên lại một chút. Lúc cậu được hắn ôm, mới có thể trở nên dịu ngoan trong phút chốc, tóc đen nhu thuận, càng giống như một con mèo con không có sức sát thương.

Sợi dây chuyền bạc tinh tế là hàng đặt làm theo yêu cầu, mặt trên có khắc tên Bùi Nhiên, lúc được đeo lên cổ Khúc Nghiên thánh giá nho nhỏ màu bạc rơi giữa xương quai xanh tinh tế, lóe lên ánh sáng yết ớt.

Khúc Nghiên hơi vui vẻ, mắt sáng rực lên trong nháy mắt, trên mặt không còn nụ cười u ám, cậu cúi đầu sờ sợ dây chuyền, hỏi Bùi Nhiên: “Cho em sao?”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top