Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 144: 162


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bên ngoài hoang vu.

Mặt trăng đỏ như máu treo cao trên đỉnh đầu, nhuộm sắc trời thành một màu đỏ tươi khiến người ta choáng ngộp, chẳng ai có thể phân biệt nổi bây giờ là ngày hay đêm, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, kích thích thần kinh căng thẳng mà yếu đuối. Đường lớn âm u đầy tử khí, tình cờ có một chiếc xe phóng qua, cũng không dừng lại dù chỉ một giây.

Trước cửa siêu thị trống trơn, có hai cô gái đi tới đi lui, lưng còng, bước chầm chậm, lộ ra một phần da bị mục nát, khi há miệng gào thét, lộ ra hàm răng nhọn hoắc sắc bén, con ngươi màu xanh vô cơ không che giấu nổi cơn khát máu.

Đây là một đại họa của loài người.

Kho để hàng trong siêu thị nằm ở hầm của tầng trệt, âm u không ánh mặt trời, chỉ có thể thông qua lỗ thông khi mà nhìn thấy sắc trời đỏ tươi chói mắt bên ngoài, người sống bên trong cũng không dễ mà đi ra ngoài, hiện tượng kì quái này đã tồn tại một thời gian dài, cũng không ai dám bảo đảm bọn họ có thể thành cái thứ quái vật kia hay không.

Bên trong kho hàng, có một đôi tình nhân, một người phụ nữ tuổi già sắc suy, ba đứa học sinh mặc đồng phục, một cái công tử nhà giàu cùng hộ vệ, ngoài ra còn có một tên cường tráng đeo kính, lòng dạ thâm sâu.

Đôi tình nhân bằng mặt không bằng lòng.

Nét mặt người phụ nữ tê dại.

Ba đứa học sinh, có hai đứa nhuộm tóc lòe loẹt, dáng vẻ lưu manh, như là mấy thiếu niên bất lương, một đứa khác tóc đen bạch da, u sầu yên lặng, ôm cặp sách lẳng lặng ngồi ở góc tối, cúi đầu, không thấy rõ mặt, khí chất sạch sẽ, là loại học sinh ngoan mà mấy giáo viên thích nhất.

Công tử nhà giàu cúi đầu chơi di động, hắn mặc áo sơ mi đen, cổ thắt cà vạt đỏ đôi, trên cổ tay là đồng hồ kim cương giới hạn, là người sạch sẽ đáng chú ý nhất, ở gần còn ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt. Màn hình ánh huỳnh quang chiếu lên mặt hắn, một bộ dạng nhu thuận, gương mặt rất dễ đánh lừa người khác.

Vệ sĩ im lặng ngồi ở bên cạnh hắn, lau chùi con dao sắc bén trong tay, cơ trên cánh tay hiện lên đường viền rõ ràng.

Trong đám bọn họ, không ai chủ động mở miệng nói chuyện, mãi đến khi gã đeo kính từ bên ngoài trở về, trông rất tức giận, nổ như một quả bom nặng cân: “Hàng hóa bên ngoài trống rỗng rồi, chẳng còn một miếng đồ ăn, muốn ăn, phải tới trạm xăng gần đây.”

Gã là người gan dạ nhất ở đây, dám một mình ra ngoài dò la tình hình, cũng có chút võ công, chẳng muốn dính líu tới vệ sĩ của tên nhà giàu, như đang đứng ở đỉnh chuỗi tức ăn, vừa nói xong, trên mặt mọi người không hẹn gặp đều lộ vẻ thất kinh.

Người luôn yên lặng chơi di động là Bùi Nhiên, nghe vậy cũng cùng ngẩng đầu lên, đầu ngón tay hắn ngừng lại, điện thoại trong nháy mắt đen thui, đại não nhanh chóng phân tích lời gã đeo kính mới vừa nói, cuối cùng thành công cho ra một cái đẳng thức.

Không có ăn  = phải đi ra ngoài tìm cái ăn  = phải giết tang thi hoặc bị tang thi giết.

“…”

Đối với một cọng bún mà nói, tình huống như thế không còn nghi ngờ chính là muốn giết người, huống chi cọng bún này rất là sợ chết, hết ăn lại nằm, nhát gan lại sợ phiền phức.

Mặt Bùi Nhiên mang vẻ trải đời vậy thôi, chứ thực ra lòng dạ hắn đang rối bời, ngay cả điện thoại di động hắn cũng chẳng muốn chơi nữa, ánh mắt từ từ nhìn về phía người bên cạnh, cuối cùng dừng lại trên cây đao của vệ sĩ.

Không biết bị đâm một nhát, đau bao lâu mới có thể tắt thở…

Người vệ sĩ nhận ra ánh mắt của hắn, nghi hoặc ngẩng đầu: “Bùi thiếu gia?”

Thôi, sợ đau lắm.

Bùi Nhiên giấu tâm tư mình rất tài, nghe vậy âm thầm thu ánh mắt lại: “Không có gì.”

Cái kho hàng này là nền đất, cũng chẳng lót xi măng, gạch nhô lên, bên cạnh là phòng ở và phòng vệ sinh cho nhân viên, có một chỗ để hàng, nhưng nhóm họ tới hơi trễ, siêu thị trước đó đã bị người dân cuỗm đi sạch rồi, chẳng còn nhiều đồ ăn, tới ngày hôm qua, đã cạn sạch.

Nửa tháng, chín người ăn hết toàn bộ thức ăn trong đó, đến khi gói bánh quy cuối cùng bị xơi sạch, lễ nghĩa liêm sỉ tượng trưng dường như cũng biến mất, nền văn minh trong phút chốc lui về xã hội nguyên thuỷ, dùng võ lực phân thứ tự cao thấp, xem kẻ nào thích hợp sinh tồn.

Bùi Nhiên dựa đầu vào tường, gõ nhẹ một cái, sao hắn lại xui xẻo như vậy, sao lại xui xẻo như vậy, lẽ nào đời trước làm nhiều chuyện thất đức hay sao, sao lại xuyên tới ngày thế giới tận thế, từ trước đến giờ hắn nếu có thể động não được thì tuyệt đối không động thủ, bắt hắn ra ngoài đấu với tang thi hả, không làm được.

Hai ngày trước, Bùi Nhiên xuyên tới đây, hiện tại tất nhiên hơi không khống chế được cảm xúc trong lòng, đừng nói tới chuyện đám người này đã ở đây nửa tháng, tinh thần cùng thể xác đều chịu áp lực, áp lực nhất định phải có chỗ xả.

Bùi Nhiên nhắm mắt không nói, chỉ cảm thấy con đường phía trước xa vời, nhưng vào lúc này, tiếng vật nặng bị túm lên xuyên vào tai, đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn, mở mắt nhìn lại, chỉ thấy gã đeo kính đang kéo đứa học sinh ngoan vào nhà vệ sinh, hai tên lưu manh kia thấy thế cũng chẳng giúp đỡ, trái lại còn có một tên giúp gã đeo kính, thành đồng phạm.

Gã đeo kính để trống một cái tay, mở ra nút áo: “Tao trước, xong thì tụi mày lên.”

Thằng tóc đỏ ghét bỏ nói: “Tui không thích thịt đàn ông.”

Một thằng nhím đầu nói: “Sợ cái gì, dùng miệng cũng như nhau thôi, ông nhịn sắp chết rồi đây.”

Mấy câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu chúng muốn làm gì.

Thiếu niên bị giữ chặt nổi gân xanh, liều mạng giãy dụa, cậu khàn giọng cầu cứu, hai tay trên không trung vung lên loạn xạ, cố gắng với tới thứ gì mình có thể chạm tới, giống như tử tù sắp nhận cực hình, như là cá giãy dụa trên hoang mạc, cặp mắt màu đen thuần khiết đổ đầy kinh hãi tuyệt vọng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cái tay trong bối rối tóm được góc áo người phụ nữ, như là tìm được nhánh cỏ cứu mạng, người đó hơi rụt lại, kéo áo mình ra, chọn bỏ mặc.

Cô gái trong cặp tình nhân thấy thế giận xanh cả mặt, đứng bật dậy: “Các người điên à! Như vậy là phạm pháp!”

Cô bước xa một bước, định cứu cậu thiêu niên, lại bị bạn trai che miệng kéo về: “Chi Chi, đừng lo chuyện bao đồng!”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top