Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 141: 159


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lúc rời nhà lao, bóng đêm càng đặc quánh, y về nhà, không khống chế tâm trạng mà đá văng cái cửa viện, cơn giận còn sót vẫn còn chưa tan đi, lão bộc đang dùng chổi quét bụi ở viện, bị âm thanh này sợ giật tới bắn người, run rẩy nhìn lại, thì thấy Tần Minh Nguyệt đứng ngoài cửa.

Y dường như phải chịu oan ức và sỉ nhục thấu trời, sắc mặt âm u, nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt thành quả đấm, như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, sư hung ác quanh người như đang muốn ngưng tụ thành thực thể, cách thật xa cũng có thể cảm giác được cơn tức giận đang đè nén, sẽ bất ngờ mà trào ra ngoài.

Lão bộc lại không có cảm giác gì, dùng chổi, loạt soạt quét sân, hỏi một câu: “Tiên sinh, Tiêu đại phu sao không về cùng ngài.”

Tần Minh Nguyệt bước nhanh nhanh vào phòng, đi nhanh qua mặt lão bộc, như một cơn gió mạnh thổi qua: “Hắn chết rồi!”

“Người chết rồi không nên nhớ, sớm quên thì càng tốt, Minh Nguyệt, ngươi không cần phải tức giận như vậy.”

Từ phòng khách bỗng nhiên xuất hiện một vị công tử áo gấm, rõ ràng là người nhà tri huyện Trần tiểu gia, Tần Minh Nguyệt đã bước một chân vào gian phòng, thấy gã, lại thu về, trên mặt không còn ý cười phù phiếm, giọng cũng lạnh như thiếc, không có chút tình cảm: “Trần tiểu gia tới đây làm gì?”

Bác Trung đứng cạnh giải thích: “Tiên sinh, vị công tử đã tới từ lâu, luôn chờ trong phòng chính, ta định thưa với ngài, mà lại quên mất.”

Nói xong, thấy sân cũng quét sạch rồi, bèn ra sau bếp nấu cơm.

Trần Tử Kỳ thấy bác Trung đi, nhịn không được tiến thêm một bước, gấp gáp nói với Tần Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, họ Tiêu bị nhốt vào tử lao, chẳng ai cứu được chúng đâu, Tiêu Phượng Ngô chẳng phải người tốt lành gì, đừng dây dưa với hắn, đỡ bị liên luỵ.”

Ba chữ Tiêu Phượng Ngô trong lòng Tần Minh Nguyệt chính là một cây pháo, ai nói thì nổ người đó, y nghe thế sắc mặt càng lạnh hơn, cả câu khách sáo cũng không nói: “Trần tiểu gia về đi, ta nghèo, không tiếp nổi.”

Nói xong quay người vào phòng, muốn đóng cửa lại, ai ngờ Trần Tử Kỳ cuống lên, dùng sức đẩy cửa, Tần Minh Nguyệt không cản, nên gã xông được vào phòng.

“Minh Nguyệt! Tiêu Phượng Ngô đó sắp chết rồi, tại sao ngươi còn muốn đẩy ta ra? Lòng ta thế nào, ngươi cũng biết, tại sao ngươi không chịu quay đầu lại nhìn ta một chút?” Sự kiên trì của Trần Tử Kỳ dường như bị bào mòn tới không còn một chút gì, trong mắt là dục vọng trần trụi, như mãnh thú muốn nuốt người ta vào bụng.

Trong phòng tối om, chẳng nhìn thấy cái gì, Tần Minh Nguyệt châm đèn, ánh nến ấm áp chiếu lên gò má ôn nhuận, mắt phượng xinh đẹp, làm người ta cảm thấy trên đời này không còn ai đẹp bằng, không phải quỷ thì là hồ ly, Trần Tử Kỳ nhìn ngây dại, muốn bước tới, lại nghe Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói,

“Đi ra ngoài.”

Hai chữ nhẹ nhàng, không lẫn chút cảm xúc nào, lọt vào trong tai Trần Tử Kỳ, lại cảm thấy bị khinh bỉ châm chọc, một thoáng mặt đỏ lên, Tần Minh Nguyệt thấy thế, vẻ không kiên nhẫn trên mặt càng không đè ép được, lông mày nhíu chặt.

Động tác tinh tế, như là một cọng cỏ cuối cùng, lại dễ dàng phá vỡ lý trí con người.

Sắc mặt Trần Tử Kỳ nhiều lần biến hóa, từ xấu hổ đến lúng túng, từ lúng túng đến phẫn nộ, cuối cùng lại bình tĩnh lại một cách quỷ dị, trầm giọng nói: “Tần Minh Nguyệt, ngươi đừng không biết xấu hổ —— “

Một con hát thấp hèn, dựa vào cái gì mà ở trước mặt gã lên mặt?

Trong lòng Trần Tử Kỳ dấy lên một ngọn lửa không thể gọi tên, bước nhanh về phía trước nắm lấy chặt lấy cổ tay Tần Minh Nguyệt, kéo người về giường, hô hấp trầm trọng nói: “Tần Minh Nguyệt, thứ ta muốn có, không gì là không chiếm được! Ngươi uốn người hầu hạ bên dưới Tiêu Phượng Ngô, ở trước mặt ta lại giả bộ thanh cao, chỉ là một món đồ chơi, tự cao tự đại quá rồi đấy!”

Gã phẫn nộ đến điểm, mạnh đến doạ người, đang lúc lôi kéo thì xé rách ngoại sam của Tần Minh Nguyệt.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top