Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 138: 156


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đêm đã khuya, đường phố không còn một bóng người, chỉ còn tiếng người gõ mõ đi ngang qua, giọng âm u kéo dài: “Trời khô hanh, cẩn thận củi lửa —— “

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào tảng đá xanh, phủ lên ánh sáng nhàn nhạt, một bóng người cao to đỡ tường, bước chân loạng choạng, chắc là có men say, có lẽ hắn lười đi cửa chính, bèn leo tường vào tiểu viện, sau đó như ngựa quen đường cũ mà vào phòng.

Tần Minh Nguyệt không ngủ, nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức cảnh giác đứng dậy: “Ai?!”

Tiêu Phượng Ngô đạp giày văng ra, dựa vào bàn, tựa cười mà không cười nói: “Tiểu mỹ nhân, sao cả phu quân mà em còn không nhận ra?”

Tần Minh Nguyệt nghe vậy trong lòng buồn bực, ném gối lên giường, vén chăn trực tiếp xuống giường tìm hắn tính sổ. Ai ngờ còn chưa tới gần, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Tiêu Phượng Ngô, y bèn chau mày rồi buông ra, sau đó cười lạnh nói: “Thập Lục Gia đi dạo kỹ viện, tiêu dao thống khoái tới giờ mới về à?”

Hiện tại đã hơn nửa đêm, quả thật là Tiêu Phượng Ngô về hơi muộn.

Tiêu Phượng Ngô đi tới, cố ý đùa giỡn với y: “Đi dạo với em thì phải làm như thế nào?”

Tần Minh Nguyệt nghe vậy, ánh mắt nhanh chóng trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn hắn, cuối cùng lại cười, hỏi ngược lại: “Muốn biết sao?”

“Không muốn biết.”

Trong lòng Tiêu Phượng Ngô biết còn đùa nữa thì y sẽ giận, bèn trực tiếp ôm ngang người y ném lên trên giường, cười hì hì tới gần muốn hôn y, Tần Minh Nguyệt nghiêng đầu, hết trái rồi phải để tránh né, không cho hắn chạm vào, tóm cổ áo Tiêu Phượng Ngô, cố chấp hỏi: “Có dạo kỹ viện hay không?”

Tiêu Phượng Ngô bóp mông y một cái, trong mắt là vẻ phong lưu: “Em nghĩ, ta sẽ đi dạo mấy chỗ đó sao?”

Hắn trước giờ thích sạch sẽ, tuyệt đối không tới nơi đó.

“Nói không sai, dù sao lời Thập Lục Gia nói cũng không thể tin được.”

Đuôi lông mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, nét mặt mang theo chút kiêu ngạo, Tiêu Phượng Ngô cởi xiêm y của y hai ba lần, lộ ra nửa đoạn xương vai trơn bóng, nhiều lần gặm cắn xoa nắn, Tần Minh Nguyệt vịn sau gáy Tiêu Phượng Ngô, không lâu sao cả người mềm ra như một vũng nước, âm thanh cũng chẳng mềm mại như ngày thường, rì rầm, nghe như là lão đại không vui: “Cả người đầy mùi rượu, như té vào trong đó vậy, sau này không được như vậy nữa.”

Tiêu Phượng Ngô tách chân của y ra, đầu ngón tay lưu luyến trên gò má nhẵn mịn của y: “Em đoán xem hôm nay ta tình cờ gặp được ai?”

Một chân Tần Minh Nguyệt gác lên khuỷu tay Tiêu Phượng Ngô, gầy gò trắng nõn, nhìn chẳng thấy nửa điểm tỳ vết, y dùng mũi chân khều eo Tiêu Phượng Ngô, cố ý làm hắn ngứa ngáy, hơi nhếch môi: “Còn có thể tình cờ gặp ai, chẳng lẽ là Hứa gia Hứa tiểu thư còn lưu luyến si mê ngươi?”

Trong đầu Tần Minh Nguyệt nhớ rõ, ngoại trừ hí kịch, Tiêu Phượng Ngô chính là người mà các cô nương khuê các yêu thích

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy dường như không muốn nói, dừng một chút mới nhíu mày nói: “Không phải, là Nhị thúc.”

Hồn Tần Minh Nguyệt sắp bị bức điên, nghe vậy chẳng hiểu Nhị thúc Tứ thúc gì, chỉ hung hăng quấn lấy Tiêu Phượng Ngô, cùng hắn thân mật, tùy tiện qua loa hỏi: “Nhị thúc thế nào…”

Tiêu Phượng Ngô toàn tâm toàn ý, hai việc đều hoàn thành: “Lúc trước lão ta học châm phổ không đầy đủ, nghe tri huyện nói tổ phụ ta thương ta nhất, muốn học của ta, nhưng ta nói tổ phụ không cho truyền ra ngoài, lão không lên tiếng.”

Đầu lưỡi Tần Minh Nguyệt linh hoạt liếm tai hắn một chút, mí mắt rung rung, ánh mắt ma mị điên đảo chúng sinh: “Sau đó thì sao?”

Tiêu Phượng Ngô không biết đụng vào chỗ nào, làm cả người Tần Minh Nguyệt run lên, lúc này hắn híp mắt, suy tư nói: “Lão cho ta một cuốn luận mạch chứng dầy cộm, vài toa thuốc thượng vàng hạ cám, hỏi ta nên làm gì để trị cho bệnh nhân này.”

Tần Minh Nguyệt cắn bả vai hắn, vẫn là hỏi câu đó: “Sau đó thì sao? Ngươi có nói gì không?”

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy hoàn hồn, cười nói: “Bệnh này ta cũng không nắm rõ, không rõ thì bắt ta nói gì bây giờ, chỉ giả bộ hồ đồ thôi, lão ta chắc thất vọng lắm.”

Tần Minh Nguyệt dùng một ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ đầu hắn, chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Huynh á, người nhà quan, có cách làm ngươi mở miệng, ngươi bây giờ không nói, sau này khó bảo toàn.”

Tiêu Phượng Ngô thuận thế nắm tay y hôn hai lần, chôn mặt ở hõm cổ tinh tế của Tần Minh Nguyệt thở dốc, cọ cọ hai lần: “Trong lòng lão hổ thẹn với Tiêu gia, sẽ không ép ta, với lại lão nói ngày mai phải khởi hành hồi kinh, không phí nhiều thời gian thế đâu.”

Hai người quấn nhau một lát, rồi phóng ra.

Tần Minh Nguyệt như mèo nhỏ, miễn cưỡng ngáp một cái, ôm Tiêu Phượng Ngô, lòng bàn tay vỗ nhẹ lưng hắn như có như không, có lẽ là do y hát hí khúc, giọng mềm mại, làm lỗ tai người ta ngứa ngáy: “Từ nhỏ đến lớn chẳng phải chịu khổ, cái tính tùy tiện cũng nên sửa một chút, nếu không sau này chỉ chịu thiệt, đây cũng chính là Nhị thúc ngươi, nếu mà là người khác, sớm tống người vào tù, miệng quan hai cái lưỡi, chẳng nói lý bao giờ.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top