Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 126: 144


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nhà họ Tiêu là phú hộ ở Yến Thành, vàng bạc châu báu mà bày ra, có thể lấp đầy Khúc Giang. Việc làm ăn thuận lợi, ở chỗ này có thể nói là giàu có và sung túc. Tiêu lão gia tuổi trẻ phong lưu, cưới bảy, tám bà vợ, con trai nối dõi có thể xếp thành hàng, nhưng đáng tiếc bạc mệnh nên mất sớm, chỉ còn mình Tiêu lão thái gia lo liệu gia nghiệp lớn như vậy.

Tiêu gia có mười mấy vị thiếu gia tiểu thư, vàng thau lẫn lộn, nhưng mà bàn về vô liêm sỉ, không ai sánh bằng người con út, Thập Lục Gia Tiêu Phượng Ngô. Trời sinh hắn tính tình thất thường, lại dẻo mồm, làm ông lão trong nhà cười tới híp cả mắt, vì vậy mà hắn là người được sủng ái nhất, ỷ có Tiêu lão thái gia ở sau lưng chỗ dựa, đã làm nhiều lần gây ra nhiều chuyện vô liêm sỉ.

Tiêu Phượng Ngô trước đây học người ta nuôi nam sủng, có một đào hát ở bên bạnh, ngày đêm lẫn nhau quấn lấy, không thể rời nào dù trong chốc lát, thậm chí phá cả cổng chào nhà mình, xây cả một sân khấu kịch tráng lệ hòng làm người đẹp vui vẻ. Tiêu lão thái gia giận tới thổi râu mép trừng mắt, thi hành gia pháp, phạt hắn quỳ trong từ đường của tổ tiên một đêm.

Yến Thành là một chỗ không lớn không nhỏ, chuyện này giống như là Hán Vũ Đế kim ốc tàng Kiều, Trụ Vương dùng minh châu kỳ bảo chất lên Lộc Đài, làm người giận run. Người dân bình thường chẳng cách nào tưởng tượng nổi, thầm nghĩ Tiêu lão thái gia tại sao lại không đánh chết cái tên phá gia chi tử này, chỉ là một đào hát nhỏ nhoi, chẳng quý bằng Trần A Kiều, chẳng đẹp như Tô Đát Kỷ, thực sự không đáng.

Đáng tiếc Thập Lục Gia trời sinh thích làm trái ý người khác, càng không cho hắn làm cái gì, hắn liền phải làm cái đó. Người ta không cho hắn sủng đào hát đó, hắn càng muốn cưng người ta tới tận trời cao, dù chịu gia pháp mấy chục lần cũng chẳng nhớ nổi.

Lúc đó Đại tiểu thư Hứa gia Hứa Thành Bích nhiều năm lưu luyến si mê Tiêu Phượng Ngô, nói thẳng là không phải hắn thì không gả. Khuê nữ mạnh mẽ, lãng phí thời gian thì thành gái lỡ thì, mắt thấy hắn như thế, tức giận đến suýt nữa cạo đầu đi tu, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cũng may sau đó cũng gả cho phu quân nhà môn đăng hộ đối.

Cũng may sau đó, Thập Lục Gia thả tay đào hát này, Yến Thành không còn nghe nói tới nhân vật này nữa…

Tiêu gia làm nghề buôn thuốc, tổ tiên nhiều đời làm nghề y, nghe nói trước kia còn làm ngự y trong cung, bất quá đến đời này thì quy ẩn, nhà từ kinh thành chuyển đến Yến Thành an cư lạc nghiệp, buôn bán dược liệu, thay người xem bệnh mà sống.

Mấy ngày trước, công tử nhà thái thú mắc bệnh hiểm nghèo, Tiêu đại gia phụng mệnh đi xem bệnh, ai ngờ lại kê sai phương thuốc, tiểu công tử sắp không còn nửa cái mạng, dùng nhân sâm kéo hơi tàn, thái thủ tức giận, trực tiếp nhốt y vào tù.

Phúc vô song chí, họa vô đơn chí, lúc này có người dùng mật thư tố giác Tiêu gia buôn bán lượng lớn thuốc phiện làm ăn bất chính. Thái thủ mang theo nha dịch đi xét nhà, đúng như dự đoán, trong kho thuốc phát hiện hơn trăm hòm thuốc phiện, đã vượt xa số lượng luật pháp triều đình định ra.

Tiêu đại gia lúc gặp vận rủi, y là chưởng quỹ dược đường, cũng không thoát khỏi trách nhiệm, mắt thấy đại họa ập lên đầu, Tiêu lão thái gia đã tới tuổi phải nhận mệnh trời bị kinh động, bất đắc dĩ chống gậy đi xin lỗi, dùng bảo tâm đan gia truyền mới cứu được tiểu công tử nhà thái thủ một mạng. Lúc này mới cho cả nhà trên dưới một chút hi vọng sống.

Sau đó, Tiêu đại gia bị trảm thủ ở chợ, tất cả gia sản sung công, lão thái gia gặp đả kích lớn, hơi trong lồng ngực không thở ra được, cũng cưỡi hạc về tây. Tiêu gia hiển hách một thời đến đây suy tàn, tứ tứ, tán tán, chủ tớ ai đi đường nấy, chỉ sợ liên lụy tới mình.

Đầu mùa xuân, tháng Ba, gió mát khắp thành, Tiêu Phượng Ngô mở vạt áo, ngồi xếp bằng ở lan can ở ngoài một gian trà lâu, vẫn là áo lót thêu, trang sức bạc, phong thái tuấn tú, mà người tinh tường ai cũng hiểu, hiện tại hắn đã nghèo tới ăn mày cũng không bằng, cái chỗ đặt chân cũng không có.

“Thập Lục Lang! Sao tại ở ngoài quán trà ngồi mà không đi vào, cô đơn vậy, huynh đệ, ta mời ngươi uống chén rượu, thấy sao?”

Có chuyện tốt thế kia sao, cố ý bắt nạt người khác à, trước đây gọi hắn là Thập Lục Gia, bây giờ gọi hắn là Thập Lục Lang. Hắn tựa như thanh đao tỏa ra hàn quang, lạnh lùng oai lệ, một cái miệng chém rơi nửa cân thịt.

Tiêu Phượng Ngô không nổi giận mà còn cười, rất hứng thú giương mắt, khoanh tay dựa vào cây cột đứng lên, chân mang giày thêu núi non và sóng biển nhẹ nhàng đá một cái. Cục đá to bằng quả trứng gà liền vèo một cái mang theo tiếng xé gió mà lao tới, vừa vặn đập trúng cái miệng của người kia. Chỉ thấy gã che miệng rên lên một tiếng, khi thả tay xuống, một đống răng bị gãy ngang cả, máu lẫn nước bọt đầy cả miệng.

Tiêu Phượng Ngô cười ha ha, hất vạt áo lên, như thổ phỉ đạp chân trên lan can, vẻ tùy tiện chẳng hề giảm một phân nào: “Rồi sao, còn muốn mời gia gia uống rượu lã nữa không?”

Gã nhiều chuyện này hận không thể nhào tới đập hắn một trận, nhưng thực sự gã thương răng của mình, chỉ vào hắn mà mồm miệng mắng mấy câu không rõ, sốt ruột hoảng loạn chạy đi tìm đại phu.

Lúc này một công tử mặc áo lam từ bên trong đi ra, sắc mặt khó coi liếc nhìn Tiêu Phượng Ngô, trong mắt chứa đầy thù địch: “Tiêu Phượng Ngô, tưởng Tiêu lão thái gia cưỡi hạc về tây rồi, thì cái tính này của ngươi cũng bớt đi, nào ngờ lại còn nặng thêm, càng lúc càng bất chấp vương pháp, ngươi tưởng ngươi là Tiêu Phượng Ngô của trước đây sao?”

Câu chất vấn cuối cùng khó giấu sự châm chọc bên trong.

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy phủi góc áo, thả chân xuống, liếc mắt quan sát tỉ mỉ người kia một cái, sau đó lại càng vui vẻ hơn: “Hôm nay là ngày tốt lành gì, một người rồi lại hai người tới cửa, ra là Đường công tử, thất kính thất kính, ngươi thành hôn rồi, mà cái tật thích xen vào chuyện của người khác vẫn không thay đổi nhỉ!”

Tiêu Phượng Ngô nói: “Đừng nói ông nội ta cưỡi hạc về tây, cho dù có một ngày hai chân Đường đại công tử ngươi duỗi thẳng, tiểu gia cũng vẫn giữ đức hạnh này, cả đời này vẫn không thay đổi được.”

Trong lòng mọi người, ai nấy đều thi nhau thóa mạ, chó không đổi tính ăn phân!

Cội nguồn chuyện của Đường Thiệp Giang và Tiêu Phượng Ngô khá là sâu xa, năm đó Tiêu Phượng Ngô theo đội buôn của mình ra ngoài buôn ba một phen, ai ngờ khi ở trong núi, thấy một đám thổ phỉ bắt nạt phụ nữ nhà lành, tiện tay cứu giúp, không ngờ chọc phải nợ đào hoa.

Cô nương được cứu kia chính là tiểu thư Hứa gia Hứa Thành Bích, nàng lên núi vái Phật không cẩn thận bị cướp uy hiếp. Trải qua chuyện này, tâm hồn thiếu nữ của nàng âm thầm ước hẹn với Tiêu Phượng Ngô, không biết thế nào mà hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Chờ mấy năm cũng không thể cảm hóa trái tim sắt đá kia, sau này nản lòng thoái chí, mới gả cho Đường Thiệp Giang, cũng coi như phu thê ân ái.

Có câu nói tình địch gặp lại, giận tới đỏ mắt, Đường Thiệp Giang quý mến Hứa Thành Bích đã lâu, tuy nói rốt cục hoàn thành tâm nguyện cưới nàng về, nhưng cũng khó mà hả cơn giận này. Tiêu Phượng Ngô còn thối hơn cả cục đá trong nhà xí, gia đình bình thường gặp phải biến cố lớn còn khóc lên khóc xuống, hắn thì ngược lại, cả ngày tìm thú vui, không hề có chút hối cải nào.

Thấy chẳng có chuyện gì để hóng, mọi người cũng tán đi.

Một phu nhân búi tóc cùng đi nha hoàn từ tiệm son đi ra, váy nhẹ lướt qua, xinh đẹp lả lướt, Tẩu Chí Đường thiệp giang thân bên cạnh: “Phu quân, thiếp đã mua son phấn xong, chúng ta về thôi.”

Hứa Thành Bích nói xong, lúc này mới nhìn thấy Tiêu Phượng Ngô bên cạnh, vốn tưởng hắn lúc này nhất sẽ mang khuôn mặt tiều tụy, hồn bay phách lạc, mà bây giờ so với ngày thường, hắn không dính một hạt bụi, vẫn là công tử nhà giàu nói cười có thể đoạt đi lòng người.

Tiêu Phượng Ngô cười nói: “Đường phu nhân, đúng lúc thật?”

Hứa Thành Bích suýt nữa cắn nát hàm răng trắng của mình, lạnh như băng nhìn hắn: “Dù chẳng sống khá giả, nhưng bây giờ cũng tốt, thấy ông trời cũng chịu mở mắt, cũng không để kẻ chờ chết vô liêm sỉ sống tiêu dao một đời! Thập Lục gia vẫn đối xử tốt với bản thân mình đấy!”

Đường Thiệp Giang sợ hai người giáp mặt, nghe vậy cũng bất chấp miệng lưỡi trào phúng của Tiêu Phượng Ngô, vội vã mang Hứa Thành Bích đi.

Tiêu Phượng Ngô liền ngồi xuống, tiếp tục dựa vào cây cột tắm nắng.

Bên cạnh có người bán bánh hạt vừng nhìn hắn một cái, cười ha hả nói: “Thập Lục Lang, hai ngày nay chưa ăn cơm, không đói bụng sao? Tiêu gia nhà ngươi cũng coi như gia tài bạc triệu, sao cuối cùng chẳng thấy bạn bè chí cốt đến giúp gì hết vậy.”

Mấy ngày nay, có tới cũng chỉ là mấy kẻ bỏ đá xuống giếng.

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy, ôm bụng xa xôi thở dài, không biết là cảm khái mình đói bụng, hay cảm khái mình làm người thất bại.

Giữa trời, nhành liễu bay lả tả, gọi là Yến Thành tháng Ba tuyết đổ, Tiêu Phượng Ngô rút ra quạt bên hông, tùy tiện quạt hai lần, thấy rất nhiều người đi đường chạy tới cùng một chỗ, cũng không biết là đang hóng trò gì vui.

Người bán bánh hạt vừng cũng gánh gánh hàng lên, cũng chuẩn bị rời khỏi, Tiêu Phượng Ngô nói: “Đi cái gì, còn chưa ngửi đủ mùi vừng đây nè.”

Ông chủ nói: “Hôm nay Thịnh Đức Lâu có Tần lão bản diễn, y hiếm khi dâng nghệ, không thể bỏ qua được, ông tuy không tiền, đứng bên ngoài nghe tiếng cũng được.”

Gần đây, Yến Thành có một đào hát nổi tiếng, khúc Mẫu Đơn Đình phong lưu hàm súc, giọng và nét diễn uyển chuyển, dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, nổi danh ở Lê viên, người ta gọi là Tần Minh Nguyệt Tần lão bản, tuy chỉ ngẫu nhiên dâng nghệ, nhưng nhìn thoáng qua, có nhiều quan to quý nhân đập tiền để tán tụng.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top