Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 122: 140


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Những ngày bình thường như thế cũng không kéo dài được bao lâu, người nhà họ Văn đến.

So với tưởng tượng của Văn Xước thì sớm hơn, vừa sớm một năm, e rằng từ khi trọng sinh tới nay, hiệu ứng hồ điệp của y vô hình trung cũng thay đổi quỹ tích của đời trước.

Chú Vinh đứng ngoài cửa, nhìn thiếu niên lộ ra hết sự sắc bén đứng trước mắt, nhất thời càng do dự hơn, không biết nên gọi y thế nào.

Năm đó Liễu Nhược Khanh mang Văn Xước đi rồi, Phàn Thu Vân không cho trên dưới nhà họ Văn nhắc tới chuyện liên quan tới bọn họ, Văn Thiên Hạo cũng thì thế mà thay thế vị trí Đại thiếu gia, dù người ngoài mơ hồ biết rằng năm đó có một chuyện vướng mắc như thế, cũng không để ý nhiều, dù sao việc tiểu tam chiếm ngôi chẳng có gì lạ lùng cả.

Người nào thắng, ai mới chính là người thắng, tất nhiên, là Phàn Thu Vân năm đó bản lĩnh cao hơn một bậc.

Chú Vinh là thư ký bên cạnh Văn Cẩm Thành, nhiều năm qua tuy rằng chưa từng nghiêng về phe nào, mà trong tối cũng đã nhận không ít ân huệ của mẹ con Phàn Thu Vân, ở một mức độ nào đó, ông ta cũng không hy vọng Văn Xước trở về tiếp quản công ty.

“Thiếu gia, ” chú Vinh rốt cục mở miệng, “Có tiện tâm sự một chút không?”

Văn Xước nghe thấy danh xưng này, chỉ cảm thấy buồn cười, không nói câu nào, giơ tay muốn đóng cửa, lại bị chú Vinh nhanh tay lẹ mắt ngăn trở: “Là chủ tịch phái tôi tới, ngài ấy biết những năm này thiếu gia chịu không ít oan ức, dù thế nào, tránh né cũng không phải là một cách, vẫn là hi vọng thiếu gia có thể cùng tôi nói chuyện một chút.”

Ánh mắt ông ta nhìn vào bên trong, tất nhiên là muốn đi vào, lại bị Văn Xước dùng cả người chặn lại tầm mắt, hai người không hề có một tiếng động mà giằng co.

Chú Vinh nói: “Tôi chỉ là cái chân chạy việc mà thôi, về cũng không có cách nào báo cáo kết quả với chủ tịch, không quản được hay không, thiếu gia cũng phải cho tôi cơ hội, để tôi truyền đạt lại một cách rõ ràng được không.”

Bạch Dương còn ở bên trong, Văn Xước không muốn đứng trước cửa cãi nhau, hoặc nên nói là sớm đã qua cái tuổi giận dỗi rồi, chửi rủa cũng không còn chút ý nghĩa nào cả. Liếc nhìn gương mặt thành khẩn của chú Vinh, trong mắt y loé ra một tia lạnh lùng, mặt không hề có chút cảm xúc nào mà nói: “Xuống dưới lầu.”

Sau đó cạch một tiếng, đóng cửa phòng.

Nhìn thấy nhà họ Văn đến, Văn Xước vốn tưởng mình sẽ rất kích động, mà trên thực tế, trong lòng y lại bình tĩnh như một vũng nước đọng, không vui mừng, không căm hận, dường như những người kia chỉ là mây khói thoáng qua, đã sớm tiêu tán sạch sẽ từ đời trước rồi.

Y đứng tại chỗ, xuất thần chốc lát mới đi vào phòng ngủ, Bạch Dương hơi sốt, phờ phạc nằm ở trên giường, thấy Văn Xước tiến vào, mí mắt nặng nề hơi nhấc lên, khó khăn ngồi dậy.

Văn Xước vốn tưởng cậu hỏi cái gì đó, mà bên tai lại là một mảnh lặng im, một hồi lâu sau y chủ động mở miệng,

“Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh xuống mua thuốc cho em.”

Lời vừa nói ra, Bạch Dương bỗng nhiên ngẩng đầu nắm lấy tay y, trong một phút chốc như vậy, Văn Xước cảm giác xương cổ tay của mình gần bị cậu bóp nát, trên mặt lộ ra vẻ đè nén cơn đau, đang muốn nói cái gì đó, Bạch Dương liền lặng yên buông lỏng tay y ra.

“Về sớm một chút.”

Bạch Dương thu tay về, bờ môi khô nứt, cậu bình tĩnh nhìn Văn Xước, lại lặp lại một câu: “Về sớm một chút…”

Văn Xước tới gần ôm lấy cậu, cảm giác cậu lại gầy không ít khó mà giải thích được, bàn tay y tiến vào trong chăn, thay cậu xoa xoa eo, sau đó thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”

Bạch Dương dựa lên vai y, không hề có một tiếng động mà lắc đầu.

Văn Xước ra cửa, đi xuống cầu thang, phát hiện chú Vinh vẫn còn kiên nhẫn đứng ở đầu hẻm chờ, y đi quầy hàng trong khách sạn bên cạnh mua bao thuốc lá, nhấc mí mắt, thâm ý nói: “Có việc gì, nói đi.”

Chú Vinh không quen đứng ở đầu đường nói chuyện, nhìn quanh một vòng, phát hiện dòng người chen chúc: “Hay chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh chút đi?”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top