Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 120: 138


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Rốt cuộc là có ăn giấm hay không?

Bạch Dương không rảnh suy nghĩ tới mấy chuyện này, một giây sau đã bị Văn Xước đè lên tường, hơi thở loạn nhịp. Một cái hôn triền miên mang theo tức giận, tấn công bá đạo, làm lưỡi đau tới tê dại.

Mí mắt Bạch Dương run rẩy, chỉ thuận theo mà nhận tất cả, chẳng hề đẩy y ra, khi Văn Xước dừng lại, cậu vỗ lưng y như an ủi. Đôi môi lúc trước nhạt giờ đỏ như muốn chảy máu.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Dương như đang nở nụ cười.

Văn Xước liếc nhìn cậu, nghĩ mình bị hoa mắt: “Em cười cái gì?”

Bạch Dương: “Vui.”

Sau đó đẩy y ra, đi vào phòng ngủ cầm một bộ đồ ngủ, như thường ngày vào nhà tắm rửa mặt. Văn Xước đứng sững sờ tại chỗ cũ, suy nghĩ một lát cũng không nghĩ ra sao cậu lại vui nữa.

Buổi tối, lúc ngủ, Bạch Dương đã nằm xuống, Văn Xước đi phòng tắm, đợi một hồi lâu, mới  lên giường, lăn qua lộn lại, ngủ không được, như cái bánh rán, dường như… muốn thỏa mãn dục vọng.

Bạch Dương cảm thấy phía sau lưng mình nóng rực, do dự giơ tay, ai ngờ lại bị Văn Xước chặn giữa không trung, nhét về trong chăn.

Ngày đêm sớm chiều ở chung, thiếu niên ở trước mắt vẫn là mang dáng dấp ngày Trước. trước đây Văn Xước không có cảm giác gì, nhưng có lẽ là lòng thay đổi, nhìn không giống như ngày đó nữa, có mấy chuyện tự nhiên cũng không nén xuống được.

Y buông tay ra, không ôm Bạch Dương nữa, nhưng đối phương lại cử động, theo thói quen dựa vào trong lồng ngực y. Trên người mang theo mùi sữa tắm thơm nhàn nhạt, da thịt man mát lộ ở bên ngoài, bóng loáng nhẵn nhụi như là ngọc thạch.

Văn Xước chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy mình còn nhỏ tuổi mà phải chịu đựng nhiều cực khổ như thế, bèn xốc chăn lặng lẽ xuống giường, đi vào nhà tắm. Lúc về, phát Bạch Dương chẳng biết thức từ lúc nào rồi, ngồi ở trên giường chờ mình.

Trên người Văn Xước mang theo hơi nước ẩm ướt, lạnh lẽo, như mới tắm qua. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, dung mạo y tuấn mỹ, lại có chút phong lưu không nói lên lời, chỉ là ý cười trong mắt vẫn làm người ta say mê

“Sao không ngủ.”

Y đến gần, vén chăn lên, cảm giác mát mẻ rõ ràng, Bạch Dương trừng mắt nhìn, dường như có hơi buồn ngủ, không biết tại sao, cúi đầu cởi từng cái nút áo, cởi quần áo ra, gấp kỹ, đặt ngay ngắn bên gối, lúc này mới nằm xuống.

Văn Xước: “…”

Y há hốc mồm, nửa ngày cũng không động đậy, Bạch Dương lại quấn chăn tới không một kẻ hở, chỉ lộ mái tóc đen, sau đó ở trong ổ chăn nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Văn Xước, đặt ở trên người mình.

Vẫn rất gầy, xương cộm lên cả.

Với chuyện như vậy, Bạch Dương biết rõ giới hạn, lúc sau cũng chẳng làm gì nữa, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt, Văn Xước nằm xuống, lần đầu tiên trong đời, y có chút tiến thoái lưỡng nan, y biết làm những chuyện này sẽ làm tổn hại cơ thể, cuối cùng vẫn không đành lòng ra tay.

Y vô pháp vô thiên rất nhiều năm, không biết đây là thứ cảm giác gì, rõ ràng là tay muốn đụng vào, rồi lại thu tay về.

Trong bóng tối, Bạch Dương mở mắt ra, trên mặt vô cảm, trông hơi lạnh lùng, cậu hướng mặt mình về phía Văn Xước, kéo chăn xuống một chút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo gầy yếu, có mấy phần câu dẫn trong vô thức, một đôi mắt âm u vẫn khiến người nhìn không thấu.

Văn Xước kéo chăn lên cho cậu, nhẹ nhàng cắn môi Bạch Dương, mang theo dục vọng chiếm hữu làm người kinh hãi, sau đó liền chạm vào đầu lưỡi ấm nóng của cậu, giọng khàn khàn: “Không gấp…”

Trăng lặn thì mặt trời liền ló dạng, một ngày mới nữa lại tới.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top