Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 118: 136


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Y hãm sâu trong bùn lầy, nhưng không thể không ngước đầu nhìn bọn chúng phong quang vô hạn.

Văn Xước đè tâm tư phức tạp xuống, nhớ chiều nay còn buổi đoàn chiến, miễn cưỡng xốc lại tinh thần mà login. Nhìn mấy trăm đồng tới tay, đáy lòng lại không có sự vui sướng trước đây, y nhìn bốn phía nhỏ hẹp cũ nát, đột nhiên ý thức được mình nhỏ bé thế nào, vẻn vẹn cũng chỉ là một sinh mệnh bình thường trong chúng sinh mênh mông.

Văn Xước không làm gì cả, mặc áo khoác, lặng lẽ ra ngoài, giống như trước đi dạo trên đường, lại không uống rượu mua say, y vào lúc ai cũng không muốn thấy, chỉ muốn gặp một người.

Bất tri bất giác, bóng đêm thâm trầm, Bạch Dương dùng khăn lau bàn, nhìn đồng hồ treo tường của tiệm ăn, sau đó chuẩn bị về nhà, Lưu Manh Manh khá ngạc nhiên liếc mắt nhìn cậu: “Về sớm vậy.”

Sư phụ mập cũng chuẩn bị đi, nghe vậy cười ha hả nói: “Đến giờ không về thì làm gì, cháu có cho tiền làm thêm giờ đâu.”

Lưu Manh Manh lườm một cái, cũng không để ý tới ông ta, xếp gọn lại tiền trong quầy, cầm chìa khóa khóa cửa kéo cầu dao, cô vốn tưởng rằng Bạch Dương giống như thường ngày mang theo túi đi nhặt phế phẩm, không ngờ lại thấy cậu quẹo vào hẻm trở về nhà.

Lưu Manh Manh lầm bầm, lầu bầu, lẩm bẩm một câu: “Kỳ quái…”

Văn Xước bình thường là tiểu bá vương, mà lá gan lại nhỏ, Bạch Dương dường như hiểu được hôm qua y bị dọa, nên cố ý về rất sớm, dẫm lên ánh đèn mờ nhạt đi lên lầu, nhanh chóng móc ra chìa khóa mở cửa, kết quả phát hiện trong nhà tối thui, không có một chút nào ánh sáng.

Cậu mở đèn, phòng khách sáng vài giây, lại tối sầm, dường như bóng đèn sắp đứt bóng rồi.

Bạch Dương đứng ở cửa, có chút mê man cau mày, không biết vì sao Văn Xước lại không ở trong nhà, vài giây sau, đóng cửa lại, xuống lầu tìm y.

Khu trò chơi không có.

Sàn nhảy không có.

Quán Internet cũng không thấy y.

Mấy chỗ này hơi xa, buổi tối lại lạnh, sau lưng Bạch Dương mướt mồ hôi, cậu dựa vào tường ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục tìm từng chỗ một.

Vào lúc này, ven đường toàn là mấy tên du côn rảnh rỗi, nhìn thấy Bạch Dương, đều khá ngạc nhiên. Có một tên gay* để tóc dài theo dõi bộ dạng thanh tú của cậu nửa ngày, cuối cùng đi tới trong tiếng cười của đám bạn, vỗ vai cậu: “Em gì ơi, một mình không chán à, anh dẫn em tới chỗ này chơi vui lắm, bảo đảm em sướng vô cùng.”

Tay hắn ta sắp đặt lên eo Bạch Dương, đột nhiên lại một luồng sức mạnh lớn đẩy ra. Tên gay này lảo đảo lùi về sau vài bước, không nghĩ tới một kẻ ngốc lại dám ra tay với mình. Sững sờ xong, mặt gã lộ vẻ không nhịn nổi, đang muốn tát cậu muột cái, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nhìn vào đôi mắt đen u ám của Bạch Dương, cái khí thế hung ác nham hiểm im hơi lặng tiếng ở trước mắt này khiến động tác của hắn ngừng lại.

Đúng lúc này, Tia Chớp cùng đám bạn vừa rời khỏ khu trò chơi, thấy thế trực tiếp đi tới, mặt vui vẻ hóng drama: “Ôi ôi ôi, nương nương mà cũng biết đánh người sao, một đứa ngốc mà cũng bắt nạt, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ a, làm mất mặt mẹ mày.”

Tên gay bị Bạch Dương nhìn tới phát run cả người, nghe vậy thuận thế thả tay xuống, giận tới dậm chân, tức giận nhìn Tia Chớp, bím tóc đuôi ngựa sau lưng quơ quơ: “Mày cút cho tao!”

Thanh âm nhỏ lại mềm mại, thật sự làm người ta có cảm giác đây là một nương nương.

Tia Chớp thấy giọng hắn cao vút, càng cảm thấy vô cùng thú vị, cười ra nước mắt. Khi mà cười xong, nhìn lại, tại chỗ đã không còn thấy Bạch Dương đâu nữa, cũng không muốn xen vào, gọi đám bạn đi ăn thịt xiên nướng.

Bạch Dương có lẽ không biết mệt, tìm từng cái hẻm một, không biết qua bao lâu, sắc mặt cậu đã hơi trắng bệch, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề. Tới khu Đông của Lạn Vĩ Lâu, thấy hai người lúc ẩn lúc hiện cùng đỡ nhau từ đàng xa đi tới, mặt mũi sưng húp, một người trong số đó chính Đại Hồng mấy ngày trước mới vừa bị Văn Xước giáo huấn.

Bạch Dương thuận tường chậm rãi ngồi xuống, ngồi chồm hỗm trên mặt đất co lại thành một cụm, đem mặt chôn vào trong đầu gối.

Đại Hồng không phát hiện cậu, trực tiếp đi qua Bạch Dương, tên thanh niên bên cạnh nói chuyện, ba câu thì đã mặc kệ tổ tông mười tám đời: “XXX mẹ nó, thằng cà chớn đó đánh giỏi thật, hai người cũng không làm lại nó, tổ tông nhà nó! Sớm muộn cũng có một ngày giết chết nó…”

Một thanh niên khác nói: “Dẹp đi, chọc giận nó làm cái gì, thừa lúc nó không để ý đi trốn hai ngày, lỡ nó mang người đi chặn đầu mày, không đánh mày què, âu… mắt tao…”

Chờ chúng đi rồi, Bạch Dương đỡ tường đứng lên từ dưới đất, kết quả trước mặt tối sầm, vấp cục đá té lộn mèo, cậu phủi quần mới ngồi dậy, đi tới chỗ Đại Hồng khập khễnh đi qua mà tìm, cuối cùng ở đầu hẻm phát hiện Văn Xước.

Lưu manh trả thù là chuyện thường xảy ra, Văn Xước đang đơn độc một mình thì chạm mặt chúng nó. Đại Hồng mang theo một thằng giúp đỡ, y không đến nỗi chịu thiệt, nhưng là không có ưu thế, co quắp ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, trên vạt áo trắng có mấy vết máu loang lổ, đầu gối phải bị rách, bên cạnh có một cục gạch vỡ làm hai.

Y hình như là không nghĩ tới việc Bạch Dương sẽ tìm tới nơi này, lồng ngực lên xuống hai lần, đỡ muốn đứng dậy, lại bất lực ngồi xuống lại. Cặp mắt đào hoa đầy thần thái ngày xưa bây giờ có vẻ hơi ảm đạm, y ngửa đầu nhìn Bạch Dương, sau đó liền cúi đầu, nhạt nhẽo nói: “… Em đi về trước đi, chờ lát anh về.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top