Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 113: 131


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trần Mỹ Anh treo cổ vào một ngày mưa, ở trên tường trong phòng khách móc một sợi dây thép to bằng ngón tay, bình thường dùng để treo quần áo, cô mua một cuộn dây ni lông, đạp ghế kết thúc sinh mạng của mình.

Thắt cổ là một cái chết rất đau khổ, chẳng hề bình thản như trên ti vi, mới đầu sẽ chưa chết được, con người vì bản năng sinh tồn mà giãy dụa, hai tay hai chân vô thức trong không trung đạp loạn, nhãn cầu lồi ra, đầu lưỡi cũng duỗi, cuối cùng cũng phải mất mấy phút, mới có thể hoàn toàn ngừng thở.

Trần Mỹ Anh khi chết trông rất đáng sợ, hàng xóm đến kiểm tra đều bị doạ sợ xanh cả mặt, huống chi Bạch Dương ở cùng xác chết một ngày một đêm. Cậu vốn không thích nói chuyện, sau đó thì càng trầm mặc, dần dần, ai cũng bảo cậu ngốc cả.

Chỉ có Văn Xước biết, cậu không ngốc, chính là bị lúc đó kích động.

Buổi tối chín giờ quán ăn đóng cửa, nhưng mà đúng là tiệm rất ế, ngoại trừ con muỗi thì là con ruồi, nửa bóng người cũng không thấy, Lưu Manh Manh mở cửa bên ngoài liếc mắt nhìn, lập tức bị không khí nóng bức đẩy trở vào trong: “Chắc là sắp mưa rồi, chẳng trách trời lại oi bức đến thế.”

Cô lấy sào phơi quần áo xuống, trực tiếp lên lầu gấp quần áo, còn Bạch Dương vẫn đang quét tước vệ sinh, ở xa hô một tiếng: ” Bạch Dương, cậu đóng cửa rồi về nhà đi.”

Bên ngoài tối mịt, thỉnh thoảng một cơn gió nóng ập tới, gió lay cành cây, giống như là sắp mưa, từng nhà đều tại vội vã thu quần áo, mấy lon nước lăn dưới đất, phát ra âm thanh vang vọng, trên đường rất nhanh không có một bóng người.

Bạch Dương đứng ở cửa, giương mắt nhìn sắc trời u ám, không biết tại sao, lại không lập tức về nhà nữa. Những hạt mưa to rơi xuống, rơi trên người cậu, quần áo rất nhanh ướt một mảnh.

Văn Xước vốn nằm ở nhà, nghe thấy bên ngoài vang tiếng sấm rền, không biết nhớ tới chuyện gì, liền như lửa dí vào mông mà nhảy cẩng lên. Y vội vội vàng vàng rời khỏi nhà, nằm nhoài trên lan can tầng năm, liền nhìn thấy Bạch Dương đứng ở đầu hẻm, vậy tay gọi cậu một tiếng: ” Bạch Dương! Về nhà!”

Ở hơi xa, không biết Bạch Dương nghe thấy hay không, cậu vẫn đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó từng bước một đi tới.Văn Xước thấy thế trợn tròn mắt, thấp giọng văng tục, cầm  dù hấp tấp chạy xuống lầu, đuổi theo.

“Trời tối rồi còn chạy lung tung, vớ vẩn, đi mất rồi xem có ai tìm em không!”

Văn Xước lôi cậu men theo đường cái mà về, chiếc dù sọc caro che trên đỉnh đầu, che chắn họ khỏi cơn mưa đang to dần, mà dường như Bạch Dương lại không muốn đi, cúi đầu co lại thành một cục, lắc đầu nguầy nguậy, chống cự trong sợ hãi, liều mạng muốn rút tay mình ra.

“Đừng làm loạn nữa, về nhà!”

Sấm vang chớp giật, dù cũng bị thổi nghiêng ngã, nửa bên quần áo của Văn Xước đã ướt đẫm, y vất vả dùng một tay cầm dù, một tay kéo Bạch Dương vào nhà, mà Bạch Dương lại bất động, bám lấy lan can mà co cụm lại thành một cục, chết cũng không chịu buông tay.

Văn Xước sợ làm tay cậu bị thương, không dám kéo mạnh, y ném dù, vuốt mái tóc ướt đẫm ra sau, đi tới đi lui một chỗ, thoạt nhìn trong rất buồn bực.

Có lẽ là cậu có bóng ma trong lòng, Bạch Dương vào lúc trời mưa sẽ không dám ở nhà. Trần Mỹ Anh chết không bao lâu, một buổi tối, Liễu Nhược Khanh có lần gom quần áo, nhìn thấy cậu ngồi xổm ở đầu hẻm dưới lầu mà ngủ, mưa to làm cả người ướt mèm, lòng liền mềm nhũn, ôm cậu về nhà mình.

Cũng chính là vào lúc ấy, Văn Xước mới biết Bạch Dương vào những ngày mưa sẽ sợ thế nào, y dựa vào tường, bỗng nhiên suy nghĩ về đời trước, khi mà y rời đi trong ba năm ấy, vào những ngày mưa thế này, Bạch Dương đã sống thế nào.

Có một số việc không nên nghĩ, chỉ cần nghĩ thôi, sẽ tự mang nỗi đau vào mình.

Nhiều năm như vậy sống nương tựa lẫn nhau, không thể nói là không có tình cảm, Văn Xước thấy Bạch Dương co rúm người, tự dưng mềm lòng, y lau gương mặt bị nước mưa xối vào, sau đó đi tới nghiêng người ngồi xổm xuống.

“Đi, về nhà.”

Văn Xước ôm Bạch Dương vào trong ngực, một tay vỗ về cậu, bên dưới lòng bàn tay y là cơ thể gầy yếu, run lên cầm cập.

“Không có chuyện gì cả, về nhà anh ngủ.”

Văn Xước kiếm dù về, che nửa người, y kéo tay Bạch Dương đang nắm lan can ra, lại kéo người từ dưới đất dậy, hành lang tối tăm, nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ.

Văn Xước cách cửa sổ liếc nhìn vào nhà Bạch Dương, đen kịt u tĩnh, y vừa nghĩ tới Trần Mỹ Anh treo cổ ở đây, trong lòng cũng run lên, khó giải thích được mà đồng cảm với Bạch Dương, nhanh tay dùng chìa khóa mở cửa.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top