Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 109: 127


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Huyện Lâm là một cái huyện nhỏ xa xôi, người đến người đi, sôi động náo nhiệt, ngày hôm đó, có một chiếc xe màu đen dừng lại ở trước tòa nhà cũ kỹ, người tinh tường vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ, không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Ông chủ tiệm tạp hóa dưới lầu đang xem báo, khi nhìn thấy tấm biển trước chiếc xe, nhất thời thở không nổi, khá lắm, chiếc xe hơn cả triệu, ông ta không ăn không uống mấy đời cũng chưa chắc mua được nữa, chỗ nghèo nàn như vậy làm sao có người giàu như vậy.

Không chỉ là ông ta, người đi đường bốn phía cũng dồn dập liếc mắt nhìn, cuối cùng thấy một người đàn ông mặc âu phục mang giày da từ trên xe xuống, lông mày ẩn trong tóc mai, một đôi mắt hoa đào hẹp dài, không cười cũng mang theo ba phần ý cười, như lãng tử dạo chơi nhân gian.

Văn Xước lùi về sau vài bước, ngửa đầu nhìn lên tòa nhà cũ, giữa không trung dây điện giăng đầy, cuối cùng ánh mắt dừng ở tầng năm. Y cằm khẽ nâng, có một loại đắc ý như áo gấm vinh quy.

Một lúc lâu, tài xế như là tùy tùng từ trong tòa nhà đó vội vã đi ra, nhìn Văn Xước, ông ta lau mồ hôi trán, thoạt nhìn có chút sốt sắng: “Văn tổng, trong đó có một quả phụ, hỏi nhiều lần, nhưng không có người tên Bạch Dương, có phải ngài nhớ nhầm không.”

Văn Xước hơi híp mắt lại, lạnh như băng liếc nhìn ông ta: “Thằng ngốc đó ở đây, tôi mới đi ba năm, không thể nhớ lầm.”

Nói xong nhíu mày, không kiên nhẫn đẩy ông ta ra, tự mình đi tới, tài xế ở dưới nhìn, mắt thấy Văn Xước đi tới năm tầng, gõ cửa phòng 503 trực tiếp bước vào, sau đó bị quả phụ đanh đá kia đẩy đi ra, tiếng cãi vã lớn đến mức tại dưới lầu cũng có thể nghe thấy.

“Mày có bị bệnh không! Bà ở đây hai năm, chưa từng nghe nói ai tên Bạch Dương gì hết, bị điên à!”

Ở đây nhà sát với nhà, cửa sát cửa, không lâu sau có người đẩy mở cửa sổ ra hóng trò vui, mặt Văn Xước u ám, tài xế run lập cập, càng không dám tiến tới.

Văn tổng mới nhậm chức nhưng là một kẻ lợi hại, nghe nói là con riêng, lưu lạc ở bên ngoài mười mấy năm mới được ông chủ nhận về, trong vòng mấy năm, đã đoạt được vị trí người thừa kế nhà họ Văn từ người anh chi trưởng.

Tính khí Văn Xước không tốt, tài xế cũng biết, trì hoãn mãi mới tiến lên: ” Văn tổng…”

Văn Xước không để ý tới ông ta, đi thẳng tới tiệm tạp hóa dưới lầu, mua bao thuốc lá mắc nhất ở đó, dựa vào tủ kính dò hỏi: “Ông chủ, hỏi một chút, Bạch Dương ở phòng 503 chuyển đi đâu rồi?”

Ông chủ hơi ngờ vực, cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng lại không nhớ ra được là ai, Văn Xước sốt ruột gõ bàn một cái, nói: “Chắc là thằng ngốc nhặt ve chai kiếm tiền ấy à.”

“Bạch Dương à——” bà chủ hơi mập vén màn nhựa từ bên đi ra, trong tay bưng một rổ rau mới nhặt, ai du một tiếng khó khăn ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ: “Đầu óc thằng đó không phải có bệnh à, mấy năm trước tới… à, ba năm trước, mỗi ngày đều ngẩn người đi tìm người, cũng không nói là tìm ai, trời mưa chạy ra ngoài, rốt cuộc không về, tiền thuê nhà đến hạn, thím Ba không tìm được nó, để phòng ở cho người khác mướn.”

Bà chủ nói xong, thấy Văn Xước không lên tiếng, nhìn y một cái, khó giải thích tại sao lại thấy quen mắt: “A, cậu… có phải tôi từng gặp cậu không?”

Văn Xước không để ý, chỉ hỏi bà ta: “… Bạch Dương tìm ai?”

Bà chủ lắc đầu: “À, chuyện này đã bao lâu rồi, cũng quên rồi.”

Khi giương mắt, Văn Xước chẳng biết lúc nào đã rời đi, thuốc lá mua rồi cũng không lấy, lão bản hí ha hí hửng đem gói thuốc đặt lại trong quầy: “Người có tiền quả là không giống nhau, chà, cái xe đó, bà biết bao nhiêu tiền không? Hơn 500 vạn, nhiều tiền vậy sao lại ở chỗ này chứ.”

Nói xong lại hỏi: “Mà cậu ta muốn tìm ai?”

Bà chủ cũng không ngẩng đầu lên nói: ” Bạch Dương, đầu óc thằng đó quả là không xài được, trước đây có một cô gái treo cổ tự tử ở tầng năm, cảnh sát tới đây mấy chuyến, Bạch Dương là con gái của cô ta.”

Vừa nói xong, ông chủ cuối cùng cũng nghĩ ra, dùng sức vỗ đùi: “Á, nhà của Trần Mỹ Anh, ả đó cũng thật nhẫn tâm, nghe nói Bạch Dương bị ả dọa sợ.”

Bà chủ lườm một cái: “Ông ở với thi thể mẹ ông cả buổi tối thử xem, Bạch Dương lúc đó mới có mấy tuổi, là ông thì cũng ngốc như nó thôi.”

“Nói gì thì nói, đừng đem bà già tôi vào.” Ông chủ giận tới run tờ báo, tiếp tục xem tin tức: “Tôi nhớ tới thằng Văn Xước, nhãi con này học không giỏi, mỗi ngày đều ghi nợ, đi khắp phố với đám lưu manh kia, xì, tôi nhớ nó với thằng Bạch Dương cũng rất tốt, mà giờ chẳng thấy đứa nào cả.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top